" Tuyết Nhi, ngươi cũng nghe rồi chứ?"
Lời Vũ Hoàng vừa đứt, từ sau bình phong một thân ảnh phấn y bước ra.
Người này không ai khác chính là Như Tuyết công chúa - Lạc Như Tuyết
Vừa rồi ngay khi đặt chân vào đây, Cửu U Huyền và Hàn Dạ Minh đã biết nàng ta trốn ở đằng sau tấm bình phong
Lạc Như Tuyết bước ra, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi nhiều hơn là uất ức, nước mắt dàn ra trên khuân mặt nhỏ đã trang điểm tỉ mỉ
Tại sao, nàng có gì thua kém Tiêu Lộ Khiết? Thân phận, địa vị, dung mạo hay thiên phú nàng thua chỗ nào?
Là vì nàng ta sao? Đúng! Chính là Tiêu Lộ Khiết dùng yêu phát mê hoặc Cửu Dạ.
Nhất định là như vậy, chỉ cần nàng chết thì Cửu Dạ sẽ là của nàng
Tiêu Lộ Khiết, cho dù ngươi là biểu tỷ của bổn công chúa nhưng dành nam nhân với bổn công chúa thì phải trả giá!
Ban đêm, ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống mặt đất
Nguyệt Hồng lâu
" Chủ nhân, nàng tới rồi!"
Bạch Băng vẫn như mọi ngày một thân lam y thuỷ sắc, đứng trước một căn phòng.
Phòng này là phòng riêng của Cửu U Huyền tại Nguyệt Hồng lâu
Phía sau Bạch Băng là một nữ nhân quyến rũ.
Một bộ y phục đỏ rực, chỗ cần hở thì hở, lộ ra từng tấc da trắng nõn.
Thân tình phải nói là (1) thiên kiều bá mị.
Cho dù nam hay nữ đứng trước mặt nàng mà không đủ kiên định chỉ sợ sẽ gục ngã ngay dưới váy nàng
Gương mặt yêu mị, đôi mặt xinh đẹp như hồ ly, đôi môi đỏ mọng
" Vào đi!"
Từ trong phòng, một giọng nói trong trẻo vọng, lạnh nhạt vọng ra
Nàng theo Bạch Băng vào, bước đi uyển chuyển, nhìn thấy bóng dáng bạch y đang ngồi nàng liền bước nhanh tới
" Ai nha, quân thượng không thương Cơ Nhi nữa sao? Sao giờ mới chịu gọi Cơ Nhi tới? Cơ Nhi nhớ quân thượng muốn chết!"
Giọng nói của nàng thật sự ngọt muốn chết, như tiếng đàn tỳ bà nhẹ nhàng du dương.
Nàng vòng ra sau ôm lấy Cửu U Huyền, Cửu U Huyền vẫn ngồi im để nàng ôm
Bạch Băng giống như không nhìn thấy cảnh này vẫn lạnh đạm như trước
Ai chẳng biết Mị Cơ mỗi khi nhìn thấy chủ