"Ta tới là hỏi ngươi muốn khi nào tiến hành trị liệu!"
"Không cần đâu! Ngươi không cần phải phí sức!"
"Ngươi cảm thấy chuyện này đối với ta là phí sức? Có vẻ như là rất coi thường người tiểu dì này?!"
Cửu U Huyền thong thả ngồi xuống ghế, tay mân mê cây quạt đang cầm, khóe miệng nhếch lên.
"Ngươi như thế này là cho ai coi? Đổng Ngạc Y Nhan sao? Nàng chết rồi!"
Giọng nói Cửu U Huyền không nhanh không chậm nói.
Cửu U Hoàng đã nhắc nhở nàng không nhắc tới Đổng Ngạc Y Nhan để tránh đả kích tới Cửu Tiên Hi, chỉ là nàng lại nghĩ khác.
Quả nhiên khi nghe đến cái tên này, xung quanh Cửu Tiên Hi vừa tang thương vừa phẫn hận.
Nếu trước mặt là Mị, chỉ sợ đã không màng tất cả mà xông lên giết người.
"Ngươi hận Mị, muốn giết nàng ta nhưng lại không muốn bình phục, chỉ muốn sống thế này, thứ ta nói thẳng, quá thảm bại, chỉ sợ tu thêm vài kiếp cũng không thể động tới cọng tóc của nàng ta! Còn nếu ngươi cứ muốn thế này, ta cũng không ép! Tạm biệt!"
Cửu U Huyền đứng dậy, không chút lưu luyến nào quay người rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửu Tiên Hi nhìn bóng lưng nàng, trong lòng hoảng hốt, vội vàng nói.
"Đợi chút!"
"Còn có chuyện gì?"
"Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"
Cửu Tiên Hi chống tay đứng dậy, tới gần, bẽn lẽn kéo tay áo nàng.
Cửu U Huyền không nói gì, tiếp tục đi ra ngoài, Cửu Tiên Hi liền đi theo.
Thời gian đã trôi qua một ngày, mấy người vẫn đứng trước của Huyền cung, thấy Cửu U Huyền mãi vẫn chưa ra không khỏi lo lắng.
"Sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ra?"
"Có cần vào đó xem thử không?"
"Ấy, Hàn Dạ Minh đâu?"
Mấy người nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện Hàn Dạ Minh đã không thấy đâu.
Cũng không có quá thắc mắc, dù sao thì tính tình của hắn mấy người hiểu rõ.
Bên phía Cửu U Huyền, Cửu Tiên Hi một mực đòi uống rượu, nàng liền đưa Cửu Tiên Hi tới hầm rượu trong hoàng cung, muốn uống quên đi thực tại.
Uống nguyên một ngày, uống đến khi say khướt vẫn không dừng lại.
Tay trái tay phải, mỗi bên ôm một vò rượu, miệng lúc cười rồi lại khóc.
Cửu U Huyền chỉ ngồi lẳng lặng một chỗ trông chừng.
Mùi rượu thơm ngát xông lên mũi nhưng lại không hề dao động.
Mấy thứ như rượu này nàng một chút cũng không có hứng thú!
"Tiểu dì, ngươi nói thật lòng cho ta nghe đi, ngươi có cảm thấy ta yêu nữ nhân có phải hay không rất ghê tởm?"
Cửu U Huyền nhàn nhạt trả lời: "Không có!"
Cửu Tiên Hi có vẻ không tin vẫn có tiếp tục hỏi: "Thật sao?"
Cửu U Huyền: "Nữ yêu nữ, nam yêu nam, nam yêu nữ có gì khác biệt sao?"
"Sao lại không? Nữ yêu nữ, nam yêu nam không khác nào làm trái luân thường đạo lí!"
"Vậy ngươi yêu ai?"
"Y Nhan...!Ta yêu Y Nhan!"
"Ừ, như vậy là đủ rồi!"
Không phải cuối cùng đều tóm gọn lại một chứ yêu hay sao?
"Vậy tiểu dì, sao ngươi lại