" Ngươi thật sự là Hàn Dạ Minh sao?"
Đang ôm nàng hiện tại không phải là một đại nam nhân nữa mà là một đứa nam hài ba, bốn tuổi
Không lẽ nguyền rủa sau khi bị áp chế hắn liền biến nhỏ lại sao? Cái này hình như có gì đó phi lý!
Hàn Dạ Minh mặt hiện lên vẻ tức giận, ôm càng chặt nàng
" Hắn là ai? A Cửu muốn đi theo hắn! Không được đi, A Cửu nói không bỏ ta sao, A Cửu không giữ lời!"
A...A Cửu?! Cái cách xưng hô này...
" Hàn Dạ Minh chính là ngươi đấy! Không lẽ ngươi đau tới mức hỏng lão luôn rồi, ngay cả tên mình cũng không nhớ!"
Hắn chớp chớp mắt nhìn nàng, sau đó gật gật đầu:" Thì ra đó là ta!"
" Vậy những chuyện trước đây ngươi có nhớ cái gì không?"
Hắn lắc đầu.
Cửu U Huyền lâm vào trầm tư nhưng nhanh sau đó hình như phát hiện ra điểm bất thường
" Đợi chút! Ngươi không nhớ mình là ai sao lại nhớ trong tên của ta có chữ Cửu ?"
Gương mặt hắn lộ vẻ suy nghĩ, hai mi nhăn lại, giống như rất khó trả lời
" Có lẽ là ta không quên được A Cửu đó!"
"..."
Không quên được nàng?! Đầu hắn chắc chắn bị hỏng nặng rồi.
Tên của mình không nhớ lại đi nhớ tên của nàng
" Chủ nhân, ngươi có nghe thấy ta không?"
Trong đầu nàng bỗng vọng lên, là Trì cũng những người khác
" Ta không sao! Hàn Dạ Minh hắn cũng ổn rồi! Bọn ta chuẩn bị quay về Hồng Nguyệt lâu"
Trì và mấy người khác trong lòng thở phào nhẹ nhõm, qua rồi thực sự doạ chết họ rồi
Hồng Nguyệt lâu
Mười cặp mắt nhìn chằm chằm Hàn Dạ Minh không chớp mắt như đang nhìn sinh vật lạ vậy
Sao Minh Đế lại biến nhỏ lại rồi?
Thao Thiết, Đào Ngột và Tử Phượng vốn dĩ đang làm nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho nhưng lại nghe tin họ xảy ra chuyện nên tức tốc đến đây.
Thật không ngờ lại thấy chuyện này
Hàn Dạ Minh bị nhìn chằm chằm như vậy thì vô cùng khó chịu, lườm mấy người đang nhìn hắn
Cho dù đã bị thu nhỏ nhưng khí chất trên người vẫn không giảm.
Cái nhìn kia thật sự làm cho người ta lạnh thấu xương, gương mặt bao phủ một