Tình hình của Cửu U Huyền lúc này thật sự không tốt chút nào.
Trên người nàng chính là một con mãnh thú bị nhốt lâu ngày
Khi còn ở Xích Huyết xâm lâm, có lẽ vì không kẻ nào giám lại gần nên nàng luôn nghĩ từ từ phục hồi cũng chẳng sao.
Nhưng bây giờ nàng thay đổi suy nghĩ rồi, không nhanh chóng phục hồi chỉ có như lúc này trước mặt Hàn Dạ Minh hoàn toàn không có một chút sức lực phản kháng nào, tuỳ ý hắn muốn làm gì thì làm
" Thật thơm!"
Hắn vùi mặt vào cổ, mùi u lan nhè nhẹ xông vào mũi
" Hàn D..."
" Ngươi thích nữ nhân?!"
Hàn Dạ Minh lúc này so với lần phát tác đầu tiên hảo hơn nhiều vì lúc này linh trí hắn vẫn còn không chế được, hoàn toàn không bị tri phối
" Ngươi quản chuyện này làm gì? Nếu lý trí còn hảo thì bây giờ cút xuống khỏi người bổn quân!"
Cửu U Huyền gương mặt lãnh băng, trong lòng có điểm tức giận.
Cái gì mà thích nữ nhân, ngươi có bệnh sao!
Nàng tự nhận sống lâu như vậy nàng hoàn toàn vẫn không hiểu gì về tình cảm chi gian nam nữ nhưng không có nghĩa là không hiểu lời của hắn
" Nếu không thì sao?"
" Ngươi tốt nhất đừng chạm tới giới hạn của bổn quân!"
Sát khí trong mắt toát ra.
Sát khí này không hẳn do chiến đấu lâu này mà thành, giống như đã từng trải qua chuyện gì đó khiến cho nàng dần dần đối với thế giới xung quanh.
Rốt cuộc một hài tử chưa tới tuổi cập kê như nàng đã trải qua chuyện gì?
Nhân lúc, Hàn Dạ Minh không chú ý, nàng dùng vận dụng linh lực hút liên hoả toả tâm châu, không do dự đem tâm châu đưa vào trong cơ thể hắn, đồng thời hạ nhuyễn cân tán
Cơ thể Hàn Dạ Minh bắt đầu vô lực, ngã xuống như cũ đè nên người nàng
Đôi mắt huyết đồng có điểm tức giận nhìn Cửu U Huyền.
Thực hảo, dám hạ nhuyễn cân tán lên hắn.
Nếu hắn không cho nàng ăn đau, hắn liền không gọi Hàn Dạ Minh
Cửu U Huyền làm gì có thời gian quản tâm tình hắn ra sao, lúc này nàng chỉ nghĩ giải nguyền rủa.
Vận dụng toàn bộ linh lực làm cho liên châu phát huy công dụng tới mức tối đa