Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

101: Đào Hoa Của Ca Ca Tới !


trước sau


"Sao có thể? Huỳnh lộ vậy mà lại biến mất rồi! Hắn phát hiện ra rồi sao?"
Phong Uyển Dư trong mắt hơi hoảng loạn.

Ngàn vạn không nghĩ tới lại bị phát hiện
Bất quá không sao, chỉ cần tới nơi xuất hiện huỳnh lộ lần cuối là được
Minh Điện
"Minh ca ca, cuối cùng ngươi cũng trở về, Liên Nhi rất nhớ ngươi!"
Tuyết Mỹ Liên bộ dáng vui mừng xuất hiện trước mặt Hàn Dạ Minh.

Nếu không phải do ánh mắt lạnh băng của hắn doạ thì chắc chắn nàng đã tiến tới ôm hắn
"Có chuyện?"
Nhìn bộ dáng cách xa kia, trong lòng nàng như có kim đâm.

Nàng và hắn từ nhỏ đã gặp nhau, tại sao đến bay giờ vẫn không cấp nàng một ánh mắt chứ?
"Minh ca ca, chúng ta là thanh mai trúc mã từ nhỏ, đâu cần phải có chuyện mới gặp nhau? Có phải Liên Nhi đã làm sai chuyện gì khiến Minh ca ca không vui? Minh ca ca nói ra để cho Liên Nhi sửa!"
Tuyết Mỹ Liên đôi mắt hơi ngấn lệ, mạnh mẽ cố gắng không rơi nước mắt khiến ai nhìn cũng thương tiếc.

Nhưng Hàn Dạ Minh vẫn như cũ không thèm nhìn nàng một cái
Hơi nhíu mày, không vui.

Nữ nhân đúng là phiên phức chẳng muốn lại gần.

Đương nhiên ngoại trừ A Cửu của hắn.


Hắn còn muốn thân thân với nàng nhiều hơn! Nói tới A Cửu, vài ngày rồi hắn chưa gặp nàng, nhớ rồi!
"Nếu ngươi cảm thấy vậy thì đừng xuất hiện trước mặt bổn đế!".

truyện tiên hiệp hay
Sắc mặt Tuyết Mỹ Liên trắng bệch.

Nàng biết hắn không thích nàng, nhưng có cần tuyệt tình như vậy không?
"Minh ca ca, chẳng lẽ ngươi quên đã hứa gì với bá mẫu sao?"
Chỉ cần còn lời hứa kia, Tuyết Mỹ Liên nàng vẫn còn có thể ở lại bên cạnh hắn, sau đó khiến hắn yêu nàng!
"Chính vì không quên cho nên mới để cho ngươi sống tới bây giờ!"
Lần này sắc mặt Tuyết Mỹ Liên còn tệ hơn.

Hàn Dạ Minh đâu có quản tới nàng, trực tiếp lướt qua
Mấy ngày nay khá yên bình, không ai tới làm phiền.

Ngay cả Hàn Dạ Minh sau chuyện lần trước thì không xuất hiện qua một lần.

Cảm thấy hơi thiếu vắng thứ gì đó!
"Tiểu Du, Bạch công tử sảy ra chuyện lớn rồi!"
Quảng trường học viện
"Ngươi là ai, dám xông vào Học Viện Quang Dao!"
"Bạch

Tử Hoàng đâu?"
Người tới đúng là Phong Uyển Dư

Nàng ta không chút sợ hãi đi vào học viện đẫn tới ánh mắt của rất nhiều người, cũng kinh động không nhỏ tới trưởng lão học viện
"Bạch Tử Hoàng, đó không phải ca ca của Bạch Tử Du sao?"
"Đúng rồi! Ta nhớ không lầm hình như ca ca Bạch Tử Du chính là tên này!"
"..."
Bạch Tử Du? Nếu đệ đệ hắn đây vậy đồng nghĩ hắn cũng ở đây!
Nghĩ tới đây, Phong Uyển Dư không khỏi vui mừng
"Bạch Tử Du ở đâu?"
"Tiểu nha đầu, ngươi đây là không bỏ bọn ta vào trong mắt!"
Mấy trưởng lão tức tới đỏ cả mặt.

Nữ nhân này không chỉ càn rỡ mà còn không bỏ bọn họ vào mắt
"Không muốn chết thì đừng cản đường ta!"
"Vậy để lão phu xem bản lĩnh của ngươi!"
Ầm ầm!
Mấy vị trưởng lão nguyên anh cũng đánh không lại nàng.

Ra tay tàn độc, vài người còn bị nàng đánh chết!
Hít! Nàng rốt cuộc là ai?
Tất cả đồng loạt biến sắc.

Ngay cả trưởng lão còn bị nàng giết, vậy họ...
"Ta hỏi lại lần nữa Bạch Tử Du đang ở đâu?"
"Hắn...hắn ở Hoàng ban!"
"Ngươi, dẫn đường!"
Phong Uyển Dư tuỳ tiện chọn một người dẫn đường
"Không cần! Bạch Tử Du ta tới rồi!"
Một giọng nói truyền tới.

Theo phía đó phát ra, một bóng dáng tử y xuất hiện trước mặt mọi người
"Tam công chúa Phong Quốc Phong Uyển Dư, không biết công chúa muốn tìm tại hạ có việc?"
"Là Bạch Tử Du!".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện