Lão gia Tần gia tuổi đã cao mà còn cưới một tiểu mỹ nhân nhỏ hơn cả con mình.
Lão gia bệnh nặng nằm liệt giường, không biết nghe lời kẻ lừa đảo giang hồ nào mà lại muốn cưới nam nhân về xung hỉ.
Khó khăn lắm mới sai người tìm được một gia đình, con trưởng nhà kia cũng bệnh nặng, vì muốn có tiền chữa bệnh nên buộc lòng phải bán đứa con út đi. Quản gia Tần phủ vội vàng xử lý hôn sự, không ngờ đại hôn vừa xong thì lão gia quẫy một cái rồi trực tiếp về chầu trời.
Tần mẫu mất sớm, từ lâu Tần Tuyết Phùng đã biết cha mình phong lưu, quanh năm lo liệu gia nghiệp, lại bất hòa với người trong nhà.
Thậm chí cha mình cưới một tiểu mẹ kế mà hắn cũng chẳng buồn về xem.
Khi cha hắn mất, hắn buộc phải về xử lý tang lễ. Tiểu mẹ kế trong truyền thuyết kia toàn thân mặc đồ trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngồi cạnh thi thể cha hắn, mờ mịt đáng thương nhìn sang.
Người hầu đều xì xào bàn tán. Người này quá nửa là sao chổi, y ở đâu thì người bệnh ở đó mà.
Không lâu sau, quản gia đuổi y không cho ở cạnh lão gia nữa.
Tần Tuyết Phùng cũng chẳng để ý mấy việc này. Chuyện cần hắn bận tâm nhiều lắm, chỉ là một nam thê không có danh phận gì mà cũng muốn hắn quản thì sớm muộn gì hắn cũng lao lực mà chết.
Ngày cuối cùng của tang lễ, hắn mới thoát ra được đám người dây dưa, một mình đi dạo trong ngôi nhà đã nhiều năm chưa về.
Lúc đến viện mẫu thân hắn từng ở thì thấy một cái đầu thò ra trên tường.
Tần lão gia làm việc bừa bãi, lại để tiểu nam thê mới cưới ở trong viện của vợ quá cố. Tần mẫu lúc còn sống rất được lòng mọi người, quản gia không hề chào đón nam nhân "vấy bẩn" nơi ở của phu nhân lại còn khắc chết lão gia này nên mới nhốt y ở đây.
Bên ngoài đang lo tang sự cho trượng phu của y mà y không thấy được, chỉ có thể vụng về chất đồ vật dựa vào tường, đạp lên trên rồi thò đầu ra, lúc này mới nhìn thấy tang sự diễn ra thế nào.
Tần Tuyết Phùng tùy tiện la một tiếng làm y giật mình ngã ngửa ra sau, mông nện xuống đất, nhịn đau không được kêu lên.
Hạ nhân vội vàng chạy tới. Tần Tuyết Phùng không khỏi bật cười, sai hạ nhân mở cửa viện rồi chậm rãi bước vào.
Tiểu nam thê của phụ thân từ dưới đất bò dậy, khẩn trương luống cuống gọi hắn thiếu gia, làm chuyện lén lút bị phát hiện nên mặt đỏ như gấc chín.
Tần Tuyết Phùng thấy những đồ vật mẫu thân mình yêu thích đều bị thay đổi, viện tử đã trở nên xa lạ với hắn, sau đó cười bảo y: "Gọi thiếu gia gì chứ."
"Vậy, vậy nên gọi là gì?" Đối phương chưa từng gặp người giàu sang thế này nên nói năng lộn xộn, trái lại thanh âm vừa nhỏ vừa mềm, giống như một chú chim vàng anh nhỏ líu ríu.
"Ngươi không phải quả phụ của cha ta sao," Tần Tuyết Phùng khẽ nhíu mày, "Tiểu mẹ kế của ta."
Đối phương bị câu này của hắn làm đỏ mặt tới tận mang tai, nói không ra lời.
Tần Tuyết Phùng nhìn quanh bốn phía rồi bảo người hầu sau lưng: "Sắp xếp viện khác cho phu nhân đi, trả lại dáng vẻ ban đầu của chỗ này cho ta."
"Vâng! Muốn sắp xếp cho phu...phu nhân ở viện nào ạ?"
Tần Tuyết Phùng đáp: "Tự các ngươi quyết định là được."
Nói xong hắn không nhìn nam thê của phụ thân nữa mà phất tay. Người hầu thức thời nắm lấy cánh tay của đối phương kéo đi, để lại một mình Tần Tuyết Phùng ở đây tưởng niệm mẫu thân.
Tần Tuyết Phùng công việc bề bộn, sau khi xử lý xong tang sự còn có chuyện làm ăn, giục ngựa chạy không ngừng nghỉ về kinh, phủ đệ xưa giao cho quản gia trung thành tạm thời quản lý.
Khi trở về lần nữa đã là nửa tháng sau, hắn mệt mỏi cực độ, được nô bộc hầu hạ nghỉ ngơi, lúc tỉnh lại đã là ban đêm. Một vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời, Tần Tuyết Phùng nhìn ra cửa sổ quan sát bên ngoài, nhất thời nổi hứng bảo hạ nhân mở tiệc.
Trù nương đã biết hắn từ nhỏ đến lớn, ân cần làmchút thức ăn, mùi thơm lan tỏa khắp vườn.
Ngắm trăng nửa chừng thì đầu tường lại có một cái đầu đột nhiên thò ra.
Tần Tuyết Phùng ngẩng đầu nhìn, đối phương tựa như không ngờ mình lại bị phát hiện nhanh thế nên hoảng hốt té xuống như nửa thángtrước.
Tần Tuyết Phùng thấy hơi buồn cười, nam nhân cha hắn cưới về sao lại giống hệt con nít vậy? Lập tức sai người mời y ra.
Nói xong mới phát hiện cổng viện đúng là bị khóa từ bên ngoài.
Nam thê của phụ thân hắn còn nhỏ, chỉ mới mười bảy tuổi, tên là Tước Miên, lúc này chỉ mặc một bộ áo trắng đơn sơ để giữ đạo hiếuvới lão gia, trong tiết trời cuối thu này có vẻ đơn bạc, gió thổi qua lạnh đến run rẩy.
Tần Tuyết Phùng mỉm cười nói: "Phu nhân sao cứ thích trèo tường vậy, chắc do bản tính nhỉ?"
Tước Miên không nghe ra sự châm chọc trong câu của hắn, sờ mũi ngượng ngùng nói: "Thơm quá...... một ngày rồi ta chưa ăn cơm......"
Bụng rất phối hợp ục ục hai tiếng.
Tần Tuyết Phùng vẫn có thành kiến với y, nhắm mắt lại, gắp một miếng thịt rồi ngoắc y tới. Tước Miên đói đến mức không phát hiện vẻ trào phúng của Tần Tuyết Phùng, chớp mắt mấy cái tiến tới, hai mắt như ngập nước, mang theo khẩn cầu nói: "Ta có thể ăn sao?"
Tần Tuyết Phùng vốn định ném thứ này xuống đất, thấy bộ dạng của y thì lại cười: "Phu nhân là tiểu mẹ kế của ta, lẽ ra nên tôn kính mới phải, có gì mà không thể ăn?"
Tước Miên há miệng cắn thịt hai ba cái rồi nuốtvào. Miếng thịt hơi lớn khiến cho hàm y phồng lên một cục, khi nhai nuốt thì khẽ động hệt như một chú vẹt má hồng.
Sau khi ăn xong mới thấy ngại ngùng, ngón tay sờ sờ lỗ tai, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia đừng gọi ta là phu nhân......"
Tần Tuyết Phùng ừ một tiếng rồi gắp thêm một miếng khác.
Tước Miên nhìn lom lom, nuốt nước miếng: "Ta tự ăn là được rồi......"
Nhưng Tần Tuyết Phùng cũng không định để y tự ăn,y quẫn bách đến độ vành tai đỏ lên, ngoan ngoãn đứng thẳng lắc đầu.
Tần Tuyết Phùng mỉm cười đặt đũa xuống, nhìn sang hạ nhân đứng bên cạnh: "Gia nghiệp Tần gia lụn bại đến mức này à? Đường đường phu nhân lão gia mà đói bụng cả một ngày?"
Hạ nhân giật mình, vội vàng quỳ xuống nói: "Cái này, đây là...... là nô tỳ hầu hạ sơ suất!"
"Ai sơ suất thì tự chịu phạt," Tần Tuyết Phùngthản nhiên nói, "Không được bỏ bê phu nhân nữa nghe không?"
Tước Miên không ngờ hắn sẽ làm chủ cho mình nên mắt to tròn xoe. Tần Tuyết Phùng lại mời y ngồi xuống rồi sai người lấy ra một đôi đũa cho y, bảo trù nương làm thêm hai món ăn.
Bụng thực sự đói dữ dội, cả người đều sắp ngất, Tước Miên cười ngượng ngùng, không nghĩ ngợi nhiều nữa mà bắt đầu ăn như hổ đói.
Trong nhà y chắc cũng được cưng chiều, dạy dỗ chu đáo, được nuôi dạy đàng hoàng nên dù rất đói nhưng tướng ăn cũng không hề thô lỗ.
Tần Tuyết Phùng rót một chén rượu cho y, y thụ sủng nhược kinh bưng chén rượu nhìn Tần Tuyết Phùng, liếm môi
sảng khoái uống vào.
Một chén uống cạn, lại rót một chén.
Tần Tuyết Phùng đột nhiên muốn nhìn xem dáng vẻ say rượu của người này có vô tư như bề ngoài hay không. Nào ngờ Tước Miên uống mộtchén rồi lại một chén, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng đỏ nhưng hai mắt lại sáng rực, xem ra tửu lượng rất khá.
Cuối cùng y nấc một cái, xoa bụng rồi nói: "Đa tạ thiếu gia!"
Tần Tuyết Phùng hỏi: "Có cần sai người đưa phu nhân về phòng không?"
"Ở gần như vậy, không cần đâu, cám ơn ý tốt của thiếu gia."
Sau khi đến nơi này, đây là lần đầu tiên có người đối xử với y tốt như vậy, y hiển nhiên cảm động hết sức, luôn miệng cười với Tần Tuyết Phùng.
Tần Tuyết Phùng vỗ tay, đứng lên nói: "Vậy ta đưa phu nhân về."
Hạ nhân sau lưng muốn nói lại thôi, Tần Tuyết Phùng quyền uy quá lớn nên chẳng ai dám trái lời. Hắn không hiểu nổi tại sao đương gia lại tôn kính sao chổi này như vậy, để gia hỏa này ở lại phủ đã tốt lắm rồi, hà tất phải tiếp đãi long trọng đến thế.
Nhưng hắn thấy bóng dáng cao lớn của thiếu gia đi theo sao chổi kia đành phải đuổi theo.
Tần Tuyết Phùng lại phất tay cho hắn lui ra.
Tước Miên tuy không say nhưng bước chân cũng hơi lảo đảo, đến trước cửa viện liền nói: "Đa tạ thiếu gia, đưa đến đây là được rồi!"
"Chỉ có mấy bước mà thôi."
Tước Miên chưa lên tiếng đã nấc rượu, che miệng lại, đôi mi dày chớp hai cái, cực kỳ e thẹn.
So với lần trước gặp mặt thì y đã thay đổi không ít, không còn tội nghiệp mà là ngốc nghếch, tựa như một lòng xem Tần Tuyết Phùng là người tốt.
Khóe môi Tần Tuyết Phùng nhếch lên mỉm cười, vào đến trong phòng đột nhiên kéo lấy y, ép cả người y lên tường.
Tước Miên hoảng sợ mở to mắt.
"Tiểu mẹ kế của ta thật không biết đề phòng gì cả, đêm khuya thế này lại để nam nhân khác theo ngươi về phòng." Hắn cúi đầu nói bên tai Tước Miên, "Hay là đang giả vờ?"
"Giả vờ...giả vờ cái gì?" Chim vàng anh nhỏ lại lắp bắp.
Ngón tay Tần Tuyết Phùng giữ chặt cằm y. Làn da của y ấm áp mịn màng, khuôn mặt nhỏ nhắn, sờ một cái lại thấy chút thịt vừa mềm vừa non.
Tần Tuyết Phùng nhịn không được thổi khí vào tai y.
Dường như y rất sợ nhột, "a" một tiếng rồi hoang mang bịt tai lại. Y giơ tay cố đẩy Tần Tuyết Phùng nhưng không đẩy nổi.
Tần Tuyết Phùng không khỏi bật cười.
Một khắc sau Tước Miên ngồi xổm xuống, giống như con thú nhỏ luồn dưới cánh tay hắn chui ra ngoài.
Tần Tuyết Phùng ngây ngẩn cả người, chưa từng có ai làm như thế trước mặt hắn.
Tước Miên chạy đi nhưng không đứng vững, chống vào tường, trọng tâm bất ổn, uỵch một cái lại ngồi bệt xuống đất.
Lông mày thanh tú của y nhăn lại. Trong lòng Tần Tuyết Phùng thấy kỳ quái, buồn cười quỳ xuống đưa tay luồn dưới nách và đầu gối y, dùng lực bế cả người lên.
"Tiểu mẹ kế thật không cẩn thận, gặp hai lần thì ngã ba lần, cái mông thật sự gặp nạn rồi."
Tước Miên có ngốc cũng biết hắn muốn làm gì, vặn vẹo uốn éo trong ngực hắn, tựa như muốn giãy dụa thoát ra. Tần Tuyết Phùng làm bộ buông tay để y rơi xuống đất, thân thể y theo bản năng vòng tay qua cổ Tần Tuyết Phùng.
"Thiếu gia......" Y nóng mặt dữ dội, "Thả, thả ta xuống......"
Tần Tuyết Phùng một cước đá bật cửa, đi đến giường y: "Ngươi không nên gọi ta là thiếu gia." Hắn ném Tước Miên lên giường rồi áp người đè lên, "Phụ thân ta đã chết, đương gia chính là ta, ta đã là lão gia Tần gia."
Trong phòng chưa đốt đèn, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào. Tiểu mẹ kế của hắn xinh đẹp đáng yêu, da thịt như ánh trăng ngưng tụ, đôi mắt trong suốt như thủy tinh mở lớn, sóng nước lưu chuyển, đuôi mắt vàhai gò má vì uống rượu mà nhuộm một tầng đỏ mỏng manh.
Dù y đã gả về làm vợ người khác nhưng vẫn chưa bị vấy bẩn, ánh mắt đơn thuần lại ngây thơ, hiện giờ vì bị ức hiếp mà toát lên vẻ bất an.
Giống như chú chim nhỏ bị bắt vào tay còn do dự có nên vỗ cánh trốn đi hay không.
Y không giãy dụa, cũng chẳng có cơ hội nào.
Tần Tuyết Phùng cúi xuống hôn lên môi y. Môi trên mỏng nhưng môi dưới lại đầy đặn, gặm cắn hai lần, bên trong liền phát ra tiếng thở dốc mập mờ.
Tần Tuyết Phùng cũng không cởi đồ của y, chỉ trượt tay xuống dưới vén áo lên rồi luồn vào trong quần lót của y, cách một tầng vải mỏng mò tới vật kia.
Lưng Tước Miên lập tức cong lên, hốt hoảng thở gấp, giơ tay đẩy mặt Tần Tuyết Phùng nhưng lại bị Tần Tuyết Phùng cắn một cái lên môi.
Y vô thức liếm giọt máu tràn ra trên môi, chất lỏng màu đỏ bị pha loãng làm cho sắc môi của y thêm dụ người.
Tần Tuyết Phùng cười nói: "Tiểu mẹ kế quả nhiên là nam nhân."
Tiểu nam thê của phụ thân hắn chưa trải sự đời lập tức xin tha: "Thiếu gia, không thể đụng vào nơi đó......"
"Gọi sai rồi." Tần Tuyết Phùng uốn nắn y, "Gọi sai phải bị phạt."
Tước Miên vội vàng đổi giọng: "Lão gia!"
Tần Tuyết Phùng lại vuốt ve chỗ kia.
Tước Miên ủy khuất thở hổn hển nói: "Ta gọi đúng rồi, ngài dừng tay đi......"
Tần Tuyết Phùng chỉ đáp: "Đã quá muộn."