Tần Tuyết Phùng không hổ là người làm ăn, nói năng khéo léo, chỉ mấy câu đã làm Tước Tỉnh bình tâm lại. Lúc này ngồi đối diện nói chuyện, hắn lại bắt đầu thuyết phục Tước Tỉnh, vừa chậm rãi vừa rõ ràng.
Tước Miên ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn dò xét sắc mặt đại ca. Thỉnh thoảng đại ca hướng ánh mắt dò hỏi về phía y, y lập tức liều mạng gật đầu phụ họa theo Tần Tuyết Phùng.
Hai người họ trạc tuổi nhau nên dần hiểu nhau rồi yêu nhau.
Tần Tuyết Phùng đã lớn thế này mà chỉ gặp mỗi mình Tước Miên thực tình đối đãi với hắn.
Thay cha bỏ vợ là để cho Tước Miên một danh phận đàng hoàng, sau đó đem kiệu tám người khiêng quang minh chính đại rước y vào phủ.
Tước Miên ngây thơ ngốc nghếch, hắn sẽ cố hết sức che chở Tước Miên, không để ai tổn thương y......
Tước Miên gật đầu như gà con mổ thóc, gật mấy lần mới phát hiện không đúng, đập vào tay Tần Tuyết Phùng: "Ta không có ngốc!! Ngươi đừng nói lung tung!"
Tần Tuyết Phùng mắt điếc tai ngơ, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Tước Tỉnh hít sâu mấy hơi, cuối cùng trầm giọng nói: "Tiểu Miên cũng đã lớn...... Ban đầu đúng là ta có lỗi với y, việc này ta......" Hắn ngừng lại một chút, "Ngươi nói đúng, ta không nên nhúng tay vào."
Tần Tuyết Phùng hài lòng cười nói: "Đại ca là người hiểu lý lẽ."
Tước Tỉnh lại nhìn hắn chăm chú: "Ta được Tần gia các ngươi cứu giúp nên ta rất biết ơn. Nhưng Tiểu Miên còn nhỏ tuổi......" Hắn nói câu này lại mâu thuẫn với câu trước, nhíu mày nói tiếp, "Tần lão gia ngươi tuổi trẻ tài cao, Tiểu Miên lại không có bản lĩnh gì, ta làm huynh trưởng sẽ khó tránh khỏi lo lắng cho y......"
Tần Tuyết Phùng nói: "Việc này cũng thường tình mà, đại ca yêu thương y như vậy là lẽ tất nhiên." Hắn ôm eo Tước Miên ấn đầu y vào vai mình, "Tước Miên vẽ rất đẹp, lại còn thông minh lanh lợi, ta sẽ từ từ dạy y những thứ khác, một hai năm nữa y nhất định sẽ có tiền đồ sáng lạng."
Dù đã chấp nhận quan hệ hai người nhưng hành động này của hắn vẫn làm Tước Tỉnh nhíu mày.
Đầu Tước Miên bị tay hắn đè lại, kháng nghị nói: "Lúc nãy ngươi còn mắng ta ngốc......"
Tần Tuyết Phùng: "Vừa ngốc vừa thông minh."
Tước Miên: "Có biết nói chuyện không vậy!"
Tước Tỉnh thực sự cảm thấy cảnh tượng trước mặt quá khó coi, hết nhịn lại nhẫn. Tần Tuyết Phùng đã nói xong, hắn phải về nhà suy nghĩ xem làm thế nào thông báo việc này với phụ mẫu. Trước khi đi, Tước Tỉnh vẫn không nhịn được nói: "Tần lão gia ôm hôn đệ đệ ta ngay trước mặt ta không khỏi quá phách lối rồi."
Tần Tuyết Phùng kinh ngạc nhíu mày, hùng hồn nói: "Nếu trước mặt đại ca cũng không thể ân ái thì sau này làm sao để đại ca tin ta yêu Tước Miên được chứ?"
"......" Tước Tỉnh hoàn toàn không còn lời nào để nói, khó mà phản bác lại hắn, hấp tấp rời đi.
Quản gia đang tràn đầy mong đợi, thấy Tước Tỉnh chỉ đi ra một mình thì không khỏi ngẩn người.
"Chẳng phải ngươi muốn dẫn sao chổi kia về à?" Quản gia dựng râu quắc mắt, "Còn muốn để y tiếp tục ở lại Tần phủ của ta gây chướng mắt nữa sao?
Hắn buột miệng thốt ra lời thật lòng, Tước Tỉnh sửng sốt quay sang nhìn hắn: "Ai là sao chổi?"
Quản gia: "Không phải đệ đệ ngươi thì còn ai!"
Chưa ai dám nói đệ đệ như vậy trước mặt Tước Tỉnh, hắn nhích một bước tới gần quản gia: "Lão nhân gia, rút lại lời ngươi nói đi."
Quản gia dù sao cũng đã nói, thư bỏ vợ cũng đã đưa nên dứt khoát nói thẳng: "Ta nói đệ đệ ngươi chính là sao chổi, hồ ly tinh,
ngươi làm gì được ta?"
Bộ dạng vênh vang đắc ý của hắn khiến Tước Tỉnh nổi nóng, nhất thời hoài nghi những lời lúc nãy của Tần Tuyết Phùng.
Nói muốn bảo vệ Tước Miên mà lại để quản gia trong phủ xỉa xói Tước Miên vậy sao?
Tước Tỉnh lạnh mặt, đang định xắn tay áo xông lên thì đột nhiên có người chạy tới thở hồng hộc ngăn giữa hắn và quản gia.
Quản gia thấy con trai mình tới thì như có thêm chỗ dựa, trên mặt lộ vẻ vui mừng, không ngờ con hắn chẳng thèm nhìn hắn mà khom lưng dâng cho Tước Tỉnh một tờ giấy thật dài: "Phụ thân ta không biết rõ việc này nên mới đắc tội, xin ngài đừng trách. Đây là danh mục sính lễ thiếu gia...... lão gia chuẩn bị cho Tước Miên, mời ngài xem qua."
Tước Tỉnh ngơ ngẩn, quản gia cũng choáng.
Quản gia: "Ngươi nói cái gì?!"
Tùy tùng giải quyết cục diện rối rắm cho phụ thân đã sắp điên rồi, chỉ lắc đầu với phụ thân rồi nói bằng khẩu hình: "Con sẽ nói với cha sau."
Hắn biết hôm nay phụ thân nhất định sẽ gây họa nên đành phải đến đây cứu vãn, vội vàng nhét danh mục sính lễ vào tay Tước Tỉnh rồi kéo quản gia đi.
Lão quản gia khó lòng tin nổi, trách mắng không ngừng, cuối cùng hắn chỉ có thể dừng ở cửa mệt mỏi nói: "Cha còn không hiểu sao? Lão gia muốn tự mình cưới y về nên mới viết thư bỏ vợ, bảo cha xử lý việc này chẳng qua là để báo thù cho y thôi."
E là hôn lễ qua đi cha mình cũng chẳng có kết cục gì tốt.
Tùy tùng xoa trán, lão quản gia thì đứng sững, vẻ mặt như bị sét đánh.
Tước Tỉnh thính tai nên dù ở xa vẫn có thể nghe được bọn hắn đang nói gì, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, cầm tờ giấy kia quay lại phòng Tước Miên.
Tần Tuyết Phùng hỏi: "Đại ca còn chuyện gì sao?"
Tước Tỉnh nói: "Sính lễ này quá mức khoa trương, chúng ta nhận không nổi......"
Lúc nãy hắn rời đi cũng quên mất bao tiền chuộc vứt dưới đất, sau khi hắn đi Tước Miên mới hấp tấp nhặt lên. Rõ ràng ghế đã trống mà Tước Miên vẫn còn ngồi trên đùi Tần Tuyết Phùng.
Tần Tuyết Phùng ôm eo Tước Miên, tay kia chỉ vào bao tiền cười nói: "Đây là ngân lượng chuộc thân cho y nên đồng giá với y, vậy dùng số bạc này làm của hồi môn là được rồi."
Tước Tỉnh nói không nên lời, lúc này mới chịu tin Tần Tuyết Phùng thật lòng với đệ đệ. Hắn hít sâu một hơi rồi ôm quyền nói với Tần Tuyết Phùng: "Ta sẽ về báo cho mẫu thân biết."
Tước Miên vui vẻ ra mặt: "Cảm ơn ca ca! Đệ tiễn ca ca!"
Tước Tỉnh chỉ liếc y một cái, gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó rời đi.