Ngày hôm sau, theo tục lệ thì họ phải đến thăm phụ mẫu Tước gia.
Nhưng cả ngày Tước Miên không xuống giường nên tất nhiên bỏ qua bước này.
Tinh lực Tần Tuyết Phùng quá dồi dào, sau khi y gọi một tiếng "tướng công" thì lập tức ôm lấy y, vừa dỗ vừa lừa làm ba lần. Tước Miên vô dụng, thể lực yếu ớt, đến lần thứ ba đã khóc không ngừng nhưng Tần Tuyết Phùng vẫn chưa buông tha, vừa gọi nương tử vừa thao y ngất đi, tỉnh dậy lại làm tiếp, cả khuôn mặt nhỏ ướt sũng, một nửa là nước mắt một nửa là mồ hôi, trên người cũng chẳng có chỗ nào sạch sẽ. Tần Tuyết Phùng hôn từ xương quai xanh đến bẹn đùi của y, giống như thú đực đánh dấu vật mình sở hữu, dấu hôn và thậm chí dấu răng trải rộng khắp nơi.
Cuối cùng Tước Miên hoàn toàn mất hết ý thức, cũng không nhớ rõ kết thúc như thế nào.
Buổi sáng mở mắt ra, thân thể dường như không còn của y nữa, nhất là eo vỡ thành từng đoạn, hai đùi không khép lại được. Trong lúc Tần Tuyết Phùng tạm rời khỏi phòng, y thấp thỏm vén chăn lên kiểm tra rồi lập tức hoảng hồn che kín lại, cả người đỏ như tôm luộc.
Quá cầm thú, quá cầm thú, quả thực không phải người nữa!
Tước Miên bị thao không xuống giường được, nằm lì một ngày, rửa mặt được Tần Tuyết Phùng ôm đi, ăn cơm cũng do Tần Tuyết Phùng đút.
Đường đường đại lão gia làm người hầu cho y mà vẫn cười vui vẻ, cứ như việc này rất thú vị.
Tước Miên chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy nhưng hưởng thụ chẳng hề chột dạ chút nào. Vốn dĩ Tần Tuyết Phùng làm mình ra nông nỗi này, hơn nữa họ đã thành thân, Tần Tuyết Phùng hầu hạ mình chẳng phải là đương nhiên sao!
Đến tối Tần Tuyết Phùng cởi đồ lên giường, rốt cuộc y mới phát giác được nguy hiểm.
Tước Miên quấn kín chăn như chú chim non khép cánh, cảnh giác lùi tới giữa giường.
Tần Tuyết Phùng cười tủm tỉm: "Ta hầu hạ tướng công một ngày, tướng công cũng nên khen thưởng ta chứ nhỉ?"
Tước Miên cả kinh đạp mạnh một cái lui ra sau, kết quả không cẩn thận bị trật eo, lập tức đau điếng kêu lên: "Á ——"
Tiểu nương tử cao lớn khỏe mạnh kia phì cười rồi chồm tới véo mũi y: "Đùa ngươi thôi, ngoan ngoãn để ta ôm ngủ là được rồi."
Lúc này Tước Miên mới ủy khuất cho hắn ôm, còn than vãn: "Đau."
"Xoa xoa cho ngươi." Tần Tuyết Phùng hôn y.
"Phải xoa nhiều vào...... A, mạnh quá! Càng đau hơn!" Tước Miên chỉ huy hắn, "Nhẹ một chút, đúng rồi, cứ vậy đi......"
Tần Tuyết Phùng ôm y chưa muốn ngủ, vừa xoa bóp vừa nói chuyện với y.
Mấy ngày nay ngoại trừ xử lý hôn lễ thì hắn còn chuẩn bị những việc khác.
Hắn là người bận rộn, sau khi thành thân phải về kinh thành, đến lúc đó sẽ dẫn Tước Miên theo cùng.
Dẫn đồ nhà quê này đi mở mang tầm mắt rồi học hỏi thêm kiến thức mới mẻ. Hắn ở kinh thành có quen biết một họa sĩ nổi tiếng, nếu Tước Miên muốn thì có thể cho y đến đó học vẽ.
Dù sao Tước Miên vẫn còn nhỏ, nghe thấy điều gì mới lạ cũng thích thú. Y gật đầu lia lịa,
cái đầu nhỏ cựa quậy trên vai Tần Tuyết Phùng, cảm thấy nên có qua có lại nên vươn tay sờ lên lưng Tần Tuyết Phùng: "Ta cũng xoa cho ngươi nhé!"
"Thôi đừng." Tần Tuyết Phùng đánh mông y, "Lỡ ta không nhịn được thì sao?"
Tước Miên giật mình thu tay lại: "Vậy không xoa nữa."
Hai người chớp mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng bật cười.
"Chúng ta vừa thành hôn, ta sẽ đưa ngươi về sơn trang hưởng thụ cuộc sống thần tiên một thời gian." Tần Tuyết Phùng cười nói, "Mấy việc khác để sau hãy làm cũng không muộn."
Tước Miên gật đầu: "Ừ ừ ừ."
"Hình như ca ca ngươi đang do dự, muốn chuyên tâm đọc sách lên kinh đi thi hoặc dốc sức làm ăn kiếm tiền. Ta đã dặn người chiếu cố giúp hắn một tay." Tần Tuyết Phùng nói tiếp, "Ta thấy ngứa mắt lão quản gia kia, con hắn có thể sử dụng tiếp nhưng hắn quá già rồi, vẫn nên dưỡng lão đi thôi."
Tước Miên hả hê cười trộm.
Tần Tuyết Phùng nói rõ từng ý định của mình, hai người ôm nhau rúc vào trong chăn.
Tần Tuyết Phùng vẫn chưa nói thật ra hắn đã âm thầm phái người về sơn trang. Ở đây không thể giương cờ đánh trống tổ chức hôn lễ của mình thì hắn sẽ về sơn trang làm. Mở tiệc rượu ba ngày ba đêm, trang hoàng cả sơn trang làm nơi tân hôn.
Bây giờ trên giường của họ vẫn treo đồ trang trí lúc thành thân, đệm chăn mềm mại cũng là màu đỏ, Tước Miên chê nó sến súa nhưng Tần Tuyết Phùng lại rất thích.
Ôm Tước Miên nằm ở đây tựa như vẫn đang động phòng vậy.
Trong ngực ôm lấy người này bỗng nhiên chỉ muốn thời thời khắc khắc đều là tân hôn với y.
Đêm dần khuya, họ cùng nhau ngủ, nhắm mắt không còn lên tiếng. Trong bóng tối có thể nghe rõ tiếng hít thở đều đều.
Hồi lâu sau, Tước Miên tưởng hắn đã ngủ nên lặng lẽ nâng lên cái đầu nhỏ, trong bóng đêm nhìn ngắm hình dáng của hắn, khẽ cười trộm rồi nghịch ngợm hôn lên cằm hắn một cái.
Tần Tuyết Phùng nhếch môi nhưng tối quá nên Tước Miên không thấy được, hắn nằm im để mặc Tước Miên giở đủ trò xấu, đợi y chìm vào giấc ngủ mới vòng tay ôm chặt người vào ngực như ôm bảo bối, cùng nhau rơi vào mộng đẹp.
Giấc mộng của hắn có Tước Miên, chắc hẳn Tước Miên cũng vậy.
[HOÀN]