Tước Miên không hề nhận ra mình chưa mặc đồ, sau khi rời giường tìm một vòng mới phát hiện châu chấu nhỏ không thấy đâu nữa, trái lại trên bàn có một miếng ngọc bội.
Ngọc bội khắc hình cá chép, y cầm lên để dưới nắng ngắm nghía một hồi, chẳng biết giá trị mà cũng không nhìn ra ngọc này có gì quý hiếm, chỉ là hình con cá rất đáng yêu và sống động, y thấy thích nên nhét vào tay áo.
Y bị giam trong đại viện hoang vu này, phải giữ "đạo làm vợ", cổng lớn không được ra cổng phụ không thể bước, suốt ngày chẳng có gì làm nên rảnh rỗi đến chán. Đến giờ ăn mới có người hầu đưa cơm tới cho y.
Đám người hầu chẳng ai chào đón Tước Miên, y cũng không tự chuốc khổ làm gì. Dạo này đồ ăn đưa tới ngày càng đạm bạc, may mà y không kén ăn nên đều nuốt trôi được.
Trưa nay người hầu lại bày cho y một bàn bốn món ăn một món canh vô cùng phong phú.
Đến chiều còn có mấy thợ xây và người hầu vào phòng y đào địa long, mang thêm bình hoa, đổi đệm giường, loay hoay một hồi còn đẩy chủ nhân là y ra ngoài, chỉ được đứng ngoài sân chứ không cho vào phòng làm vướng chân.
Hôm đó khí hậu hơi lạnh, Tước Miên mặc áo mỏng, gió thổi qua, y run lẩy bẩy thò đầu ra nhìn. Tần Tuyết Phùng vừa tới đã thấy ngay bộ dạng này của y, hắn vui vẻ ngoắc ngón tay gọi y, y đành phải chạy qua: "Lão gia có chuyện gì không?"
Tần Tuyết Phùng cười nói: "Ta đối với ngươi tốt như vậy mà ngươi không tạ ơn sao?"
Tước Miên run lập cập nói: "Đa tạ lão gia!"
Tần Tuyết Phùng liếc y một cái: "Nghe miễn cưỡng thế nhỉ?"
Tước Miên nói: "Quá lạnh nên ngươi mới nghe lầm thôi!"
"Tai ta đâu có vấn đề gì chứ."
"Miệng ta có bệnh được chưa." Tước Miên sờ mũi rồi quay đầu nhìn lại, chừng nào mấy người kia bận rộn xong thì mình mới được vào.
Sau lưng có tùy tùng đi theo, Tần Tuyết Phùng cũng không kiêng dè mà đưa tay véo cái mũi đỏ bừng của y: "Còn run thành bộ dạng này, lạnh tới vậy cơ à? Hôm qua chẳng phải ngươi còn ngồi trong sân bện châu chấu chơi sao?"
Tước Miên giải thích: "Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay......" Lời còn chưa nói hết đã nhịn không được hắt hơi một cái.
Tần Tuyết Phùng khẽ cười rồi cởi áo choàng trên người phủ thêm cho y. Áo choàng còn có nhiệt độ của hắn nên cực kỳ ấm áp, Tước Miên vô thức quấn chặt rồi lại cảm thấy không ổn, ánh mắt tùy tùng phía sau nhìn mình tràn ngập khinh bỉ.
Y giống như bị đâm một cái, vội vàng trả áo choàng lại: "Đa tạ lão gia, không cần đâu!"
Tần Tuyết Phùng chẳng hề để ý: "Cho ngươi thì ngươi cứ mặc đi." Hắn ranh mãnh nhìn Tước Miên, "Ta phải hiếu thảo với tiểu phu nhân mới đúng chứ."
Khi chỉ có hai người với nhau thì Tước Miên còn dám cãi lại Tần Tuyết Phùng, nhưng một khi có những người khác ở đây thì da mặt y lại mỏng bớt một nửa, nghe vậy khuôn mặt lập tức đỏ bừng, liên tục ho khan mấy tiếng.
Trái lại Tần Tuyết Phùng giống như tìm được cớ, duỗi tay ôm trọn y rồi cúi xuống mập mờ nói: "Tiểu mẹ kế hình như bị lạnh, hay là đến thư phòng ta tránh gió trước đã, ta mời đại phu đến khám cho."
Tước Miên vội nói: "Không được không được không được!"
Tần Tuyết Phùng lộ ra bộ mặt thật, ngang tàng nói: "Không phải do ngươi làm chủ."
Hắn cứ thế đem người về viện của mình. Đang ở bên ngoài nên Tước Miên không dám nói xấu hắn mà chỉ có thể lúng túng đi theo sau, bị hắn cưỡng ép đi, vừa đi vừa cảm nhận được tùy tùng đang nhìn chòng chọc vào lưng mình như muốn đâm thủng hai cái lỗ.
Tùy tùng này từ khi Tần Tuyết Phùng về đây vẫn luôn theo hầu hạ hắn, đối với lão gia tài giỏi này thì rất sùng bái, đối với Tước Miên lại hết sức bất mãn.
Rõ ràng trước kia mình còn đi học cũng xem như người gặp người thích, giờ đến Tần phủ lại thành mèo ngại chó chê. Tước Miên ấm ức nghĩ nếu không phải vì lão gia vô lại này nhất định phải loạn luân thì chắc mình cũng không đến nỗi bị người hầu chán ghét như thế!
Y mới mắng mỏ Tần Tuyết Phùng trong lòng chưa được hai câu thì đối phương như có linh cảm, nheo mắt cười nói: "Tiểu mẹ kế đang lén nói xấu ta đúng không?"
Tước Miên sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy: "Tuyệt đối không có!"
Tần Tuyết Phùng nhíu mày nói: "Vậy sao ta cứ thấy phía sau có ánh mắt nóng rực thế nhỉ, ta còn tưởng tiểu mẹ kế đang lén trừng ta nữa chứ."
Tước Miên chỉ lên trời thề thốt: "Ta không nhìn ngươi chút nào hết!"
Tần Tuyết Phùng lại nói: "Tiểu mẹ kế chán ghét ta vậy sao, nhìn cũng không thèm nhìn?"
Tước Miên bị hắn chặn họng nói không nên lời, vẻ mặt ỉu xìu. Cứ tưởng hắn lại muốn tìm cớ phạt mình, không ngờ Tần Tuyết Phùng chỉ bóp mặt y hời hợt nói: "Ta khoan dung độ lượng nên sẽ không phạt ngươi."
Tước Miên thức thời nói: "Đa tạ lão gia!"
Tần Tuyết Phùng lại nói: "Nhưng làm người phải biết thân biết phận, nên nghe lời thì phải nghe lời, không nên oán giận thì phải nuốt hết oán giận vào bụng đi."
Tước Miên như bị lọt vào trong sương mù, chỉ cảm thấy hắn đang cảnh cáo mình nên miễn cưỡng gật đầu. Tần Tuyết Phùng buông tay ra, cười mắng y: "Đồ ngốc." Nghe vậy y lại càng không hiểu, hai mắt trừng to.
Lão gia này đúng là khó hiểu thật, thay đổi thất thường, không nói tiếng người!
Tần Tuyết Phùng không lên tiếng nữa, nhưng trước khi quay lưng lại liếc mắt nhìn tùy tùng phía sau. Thấy tùy tùng kia cúi đầu xuống thấp đến nỗi không thấy mặt, hắn mới hài lòng tiếp tục đi tới thư phòng.
Tần Tuyết Phùng dẫn người vào thư phòng rồi bảo tùy tùng lui ra ngoài. Tước Miên vào cửa liền thấy ấm áp hẳn lên, y xoa tay thổi khí, lúc này mới sinh lòng cảnh giác.
Lão gia này mỗi lần tới tìm y đều không có chuyện gì tốt, chẳng lẽ lần này muốn tuyên dâm ban ngày sao!
Y quấn người trong áo choàng rất dài, phần đuôi kéo lê trên mặt đất. Tần Tuyết Phùng không quay
lại nhìn y mà ngồi xuống trước bàn rồi bình thản lật ra một quyển sách.
Hồi lâu sau hắn mới ngẩng đầu, thấy Tước Miên còn đứng bên cạnh mở to mắt nhìn mình, hắn vờ như kinh ngạc cười nói: "Tiểu mẹ kế làm gì mà xa cách thế, ngồi xuống đi chứ."
"...... Ồ!" Tước Miên cuối cùng phát hiện mình bị trêu chọc, nhẫn nhịn đáp lại rồi chạy tới một bên ngồi xuống.
Ngồi xong không có chuyện gì làm, y chỉ có thể nhìn trái ngó phải.
Thư phòng Tần Tuyết Phùng gọn gàng ngăn nắp không có nhiều đồ trang trí, y nhìn một vòng cũng không thấy được thứ gì thú vị. Y đành phải dời mắt lên trên bàn, tò mò muốn nhìn xem Tần Tuyết Phùng đang đọc sách gì, Tần Tuyết Phùng làm như vô tình phát hiện ra nên giương mắt hỏi: "Tiểu mẹ kế đang nhìn lén ta đấy à?"
"Cái gì nhìn lén," Tước Miên phản bác, "Ta nhìn quang minh chính đại."
Tần Tuyết Phùng lắc đầu: "Ồ, rõ ràng lúc nãy còn nói không muốn nhìn cơ mà."
Tước Miên sờ mũi một cái rồi kháng nghị: "Ngươi vu khống ta!"
Câu này khiến Tần Tuyết Phùng rất vui vẻ, ngoắc ngoắc ngón tay gọi y: "Vậy ngươi tới gần nhìn ta đi."
Tước Miên nhích ra sau ghế, nghĩ thầm lúc nãy điều mình dự đoán sắp thành sự thật rồi sao! Lão gia vô lại thật quá bừa bãi quá phóng túng! Có một số thời điểm đầu y bị chạm mạch nên nghĩ sao nói vậy, nhìn Tần Tuyết Phùng với vẻ đề phòng rồi mở miệng nói thẳng: "Ta không làm chuyện kia với ngươi ở đây đâu!"
Tần Tuyết Phùng phì cười.
"Tiểu mẹ kế tự tin quá rồi đấy," hắn nheo mắt lại, "Ngươi không hấp dẫn đến mức lúc nào ta cũng muốn ân ái với ngươi đâu."
Mặt Tước Miên lập tức đỏ tới mang tai, oán thầm vài câu rồi sượng sùng nói: "Không có thì tốt. Vậy gọi ta qua đó làm gì?"
"Ta thấy ngươi có vẻ nhàm chán," Tần Tuyết Phùng nói, "Tới đây, lão gia dạy ngươi vẽ tranh."
Trên bàn hắn bày biện rất nhiều sổ sách và thư từ, trước mặt là một cuốn sách nhìn bề ngoài vô cùng đứng đắn. Tước Miên nửa tin nửa ngờ đi qua, hắn thản nhiên đặt cuốn sách lên chồng sách rồi trải giấy ra, kéo Tước Miên ngồi lên đùi mình.
Tước Miên ngẩng đầu nhìn, sách kia vẫn còn để mở, đây là sách của hoạ sĩ chợ trời dạy trẻ con vẽ tranh.
Tước Miên: "......"
Tần Tuyết Phùng chẳng chút câu nệ nhấc bút chấm mực đưa cho Tước Miên. Tước Miên vừa mới nắm chặt thì bàn tay lại bị hắn bao bọc, tay nắm tay vẽ trên tờ giấy trắng một vòng tròn, trước vòng tròn vẽ thêm cái mỏ, trong vòng tròn chấm một cái.
Một chú gà con xấu thảm thương.
Tước Miên nín thinh, hình tượng cáo già của Tần Tuyết Phùng trước đây lập tức tan biến sạch sẽ trong lòng y.
Thật ra Tần Tuyết Phùng cũng không lớn tuổi hơn y bao nhiêu, quanh năm lo liệu gia nghiệp cực kỳ mệt nhọc, khi rảnh rỗi cũng đọc mấy cuốn sách bán ngoài chợ. Lúc nãy hắn vừa xem cuốn sách kia thì nhất thời nổi hứng muốn học, cười hỏi: "Vẽ thế nào?"
"Quá xấu." Tước Miên chê bai.
Tần Tuyết Phùng buông tay ra rồi bóp mặt y: "Vậy ngươi vẽ thử xem."
Tước Miên hừ một tiếng, liếm môi xắn tay áo cúi rạp tới phía trước, khí chất trên người lập tức biến đổi. Ánh mắt y chăm chú, tỏa sáng lấp lánh, hạ bút vừa nhanh vừa tinh tế, chỉ một lát sau đã vẽ ra một chú gà con sinh động như thật, gà con còn mổ con gà xấu xí lúc nãy.
Tần Tuyết Phùng vòng tay ôm eo Tước Miên kéo lại: "Nhìn không ra tiểu mẹ kế còn tài hoa như vậy."
Tước Miên tự mãn nói: "Tất nhiên rồi. Ta vẽ đẹp hơn ngươi nhiều."
"Làm càn." Tần Tuyết Phùng cắn tai y cảnh cáo.
Y rụt lại, không phục xoa lỗ tai lầu bầu: "Sao tự nhiên lão gia lại nhàn hạ thoải mái vậy?"
"Lão gia không được vẽ tranh sao?" Tần Tuyết Phùng hỏi lại.
"Cũng không phải không được, chỉ hơi bất ngờ thôi......" Trong lòng Tước Miên âm thầm bổ sung một câu, còn vẽ xấu như vậy nữa.
Tần Tuyết Phùng cười như không cười, xem xét tường tận gà con y vẽ một lát, cuối cùng nói: "Lão gia công việc bận rộn, bọn người hầu cũng chẳng hiểu phong tình. Tiểu mẹ kế phải thức thời một chút, tìm thêm cho ta mấy trò vui mới được."
Tước Miên ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng có ý kiến nhưng không dám nói ra, chỉ lặng lẽ oán thầm: Cái gì lão gia, xem ra chỉ là đại thiếu gia thích giả bộ làm lão gia mà thôi.