"Đây là cái gì?!" trong căn phòng sâu trong sơn cốc, bạch miêu liếc mắt nhìn cái bát màu trắng, lạnh giọng nói.
"Bát Thanh Linh" Phàn Thiện trả lời.
"Đây chính là cái mà ngươi gọi là thay ta chữa thương à?!" Câu Nguyệt cố nén kích động dùng móng vuốt vẽ hoa lên gương mặt lãnh mỹ kia, tư thế ngồi xổm: "Cũng đừng nói cho ta biết là ngươi muốn nhét vào trong đó"
Nữ tử bên cạnh phảng phất không chút quan tâm đến nàng đang giận dỗi, tay vẽ chữ điểm nhẹ lên món pháp khí kia một cái, vừa nói: "Đây là bảo vật rất nhiều người mong mà không có được, có thể dùng để chữa thương"
"Vậy thì sao!" tiểu bạch miêu ngữ khí bất thiện "Tốt xấu gì ta ở Ma giới cũng là nhân vật có uy tín, bây giờ lại để ta cúi người ở trong cái bát đầt, quả thật là mất mặt"
"Là bát Thanh Linh" Phàn Thiện kiên trì sửa lại, liếc mặt nhìn tiểu bạch đoàn một chút: "Thân thể ngươi bị tổn thương, mỗi đêm vào đó nghỉ ngơi có thể bồi dưỡng kinh mạch, thông suốt linh lực, được nhiều lợi ích.
Về dài mượn nó tu luyện còn có thể nhanh chóng làm sạch lệ khí và ma tính trong cơ thể"
...Ngoại trừ cơ mặt co quắp cùng giọng điệu nhạt nhẽo, nghe sao cũng giống như là bọn giang hồ bịp bợm bán thuốc lề đường.
Câu Nguyệt trầm tĩnh liếc nàng, đuôi phía sau quét qua mấy lần "Ngươi chịu giúp ta, rồi lại muốn bắt nhốt ra, cuối cùng ngươi muốn thế nào.
Ta chỉ là tiểu yêu, cho dù là vợ chưa cưới của Ma Táp vương tử cũng không đáng giá để ngươi hao tâm tổn phí nhiều như vậy"
Động tác trong tay Phàn Thiện chậm môt chút, vì câu nói của Câu Nguyệt mà hơi ngẩn ra.
Trong giây lát, dường như cảm giác có gì đó xẹt qua trong lòng, lại nhanh đến khó có thể phân biệt được.
Nói đến đây, tựa hồ nàng cũng không rõ ràng lắm, tại sao mình lại muốn dẫn con mèo này về.
Là bởi vì...!cảm thấy hợp ý? Nàng âm thầm cười khổ một cái, Hay chỉ là vì tình cảnh lúc ấy vừa vặn giống với mấy trăm năm trước, nàng và người kia lần đầu gặp nhau.
Lấy lại tinh thần, nàng nhẹ giọng nói: "Vô luận như thế nào, nếu tiện đường cứu ngươi về thì nên có trách nhiệm với ngươi, giúp ngươi chống lại phản ứng ngược lại của ma nguyên, làm sạch ma tính trong cơ thể ngươi"
"Đúng là tự tìm phiền phức!" Câu Nguyệt đạp đạp chân, tứ chi bị cái nóng hừng hực làm đau nhức đến rất buồn bực, không vui nói: "Hơn nữa ta vốn là Ma tộc, cái gì mà làm sạch ma tính"
"Trong mắt ngươi Ma tộc là cái gì?" Phàn Thiện hỏi ngược lại, giọng nói không chút rung động, sâu trong ánh mắt hiện ra ánh sáng.
Nàng vừa dùng ngón tay vẽ ra một lá bùa phức tạp trên thành bát, vừa nói tiếp: "Cáu kính dễ tức giận, tính khát máu thích lạm sát kẻ vô tội? Hay là không có tình cảm, mất hết tính người, hung ác tàn khốc khiến mọi người sợ sệt, sau đó ngay cả tâm mình cũng đánh mất, giống như những người đó chỉ có biết giết chết cái xác không hồn?"
Giọng nói trầm lành lạnh lại nhu thuận bay vào trong tai, làm chấn động gợn sóng nơi nhỏ bé nào đó ở đáy lòng.
Bạch miêu ngồi xổm trên bàn sửng sốt một chút, phản bác: "Cũng không có xấu như vậy"
"Có thể ngươi nếu như vẫn mặc kệ, không tinh lọc, không học được cách khống chế, sớm muộn cũng có một ngày sẽ như vậy" Phàn Thiện liếc mắt nhìn nàng.
Câu Nguyệt hừ lạnh, trên mặt không phản đối, nhưung trong lòng đã có chút thả lỏng.
Lời đối lhương nói là thật, bản thân nàng cũng đã từng lo lắng như vậy.
Trong Ma giới người có thể khống chế ma nguyên không ít, nhưng có thể tu luyện, cuối cùng vượt qua cửa ải kia cũng không nhiều.
Cho nên mới có nhiều tà ma ác quỷ thích giết chóc xuất hiện như vậy, thật ra đều là bị phản ứng ngược lại của ma tính, đánh mất tâm chính mình thôi.
Mấy năm trước lúc ma nguyên hình thành trong cơ thể, nàng đã bắt đầu cố gắng thử nghiệm hoà hợp, nhưng vẫn không tìm được biện pháp tu luyện lâu dài mà dần dần mất kiên trì.
Hiện tại nếu như cái bát này thật sự có công hiệu đó...!
Cả Nguyệt hơi nheo lại con mắt hẹp dài, ánh mắt liếc nhìn cái bát ngọc đang phát sáng ở gần người kai.
Lúc này Phàn Thiện cũng vừa vặn vẽ xong bùa chú, thu tay lại, nhẹ giọng nói với nàng: "Được rồi, vào thử xem"
Vẻ mặt bạch miêu trên bàn trầm xuống, do dự một chút, vẫn là đứng dậy đến gần một bước.
Nó chậm rãi đuỗi móng vuốt lông xù ra, tiếp cận một chút.
Tiểu thịt mềm vừa mới chạm đến cái bát này lập tức có một cỗ Thanh Linh Chi Khí chảy dọc quanh người.
Một hồi sau, nàng vẫn chưa kịp phản ứng thì cảm giác được thân thể của mình trong nháy mắt thu nhỏ lại, trước mắt loé lên hình ảnh, đến khi nhìn kĩ lại thì chính mình đã ở trong một nơi màu thiên thanh mênh mông.
Trên đỉnh đầu mây ráng chiều che lấp, tứ phía trống rỗng không thấy giới hạn, sương mù thanh ngọc óng ả, bóng mượt phủ trên mặt đất, lòng bàn chân lành lạnh.
——Không để ý, nàng thật sự đã đi vào cái bát của nữ nhân kia.
Phàn Thiện rủ mắt, thấy bên trong bát là tiểu bạch miêu cuộn thành một đoàn, dựng thẳng lỗ tai, chôn đầu trong bộ lông của mình như đang ảo não chuyện gì.
Nàng không khỏi cong mooi, lộ ra chút ý cười.
Cứ như Đàm Hoa Nhất Hiện*, trong chớp mắt không thấy được vẻ khuynh thành, nhưung tiếng cười mềm mại trầm ấm trong phút ngắn ngủi lại bị tiểu bạch miêu trong bát nghe được rõ ràng.
*Phù dung sớm nở tối tàn
Không phải ảo giác chứ? Có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài nữa! Hơn nữa...!người kia đang cười sao?! Câu Nguyệt vểnh tai lên, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời nơi thưa thớt mây.
Giờ khắc này nàng thấy kinh dị, nữ tử lạnh lùng này nguyên lai cũng sẽ cười, trong lòng càng thêm hối hận, giận dữ và xấu hổ.
Nàng vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời đi vào, thật là không có khí phách...!bạch miêu nào đó cúi đầu cắn cắn tiểu thịt mềm lông xù của mình.
Mặc dù là thế, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nơi này thật kì diệu, chỗ nàng đang đứng không ngực có một cỗ linh lực trong suốt ngấm vào cơ thể, chuyển động quanh thân, hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi đã sinh ra rất nhiều sự thoải mái, cảm giác rất thư thích.
Cái bát này không chừng là bảo bối hiếm trên đời.
Có điều...!có thể giữ nhiều bảo vật như vậy, lại còn không chút keo kiệt lấy ra dùng trên người nàng, nữ nhân Phàn Thiện này rốt cuộc có lai lịch gì?
Xem ra, lọt vào tay nữ nhân này, thật không biết khi nào mới có thể thoát thân...!sớm biết chính mình có ngày hôm nay, lúc trước nàng nên ở lại trong vương cung trộm mấy thứ phân gì đó rồi.
Ôi, chỉ tự trách mình không hiểu được thế đạo gian nan, lòng người hiểm ác...!
Nghĩ như vậy, tiểu bạch miêu bắt đầu mệt rã rời.
Ở tại chỗ giẫm đạp mấy lần, tìm được tư thế thoái quỳ xuống, vẫy vẫy lỗ tai, đóng mí mắt lại.
Sau đó điều động linh lực, ở trong người chậm rãi vận hành