Khi đã hơn mười tuổi, Thiên Thu từ Cận Thiên Tông trở về nghỉ ngơi thì cuối cùng nàng cũng có được muội muội như ý nguyện, nhưng lại có đến ba muội muội.
Nhị muội và Tam muội là hai tiểu bạch miêu nhìn giống nhau như đúc, lớn lên cực kỳ giống nương, còn Tiểu Tứ là Long Ngao màu vàng, ừm...!trông rất giống mẫu thân, các nàng đều rất đáng yêu.
Nhưng mà, nhìn hình dáng của các muội muội, Thiên Thu bỗng dưng muốn khóc.
Vì sao chỉ có nàng là không giống nương, cũng chẳng giống mẫu thân chứ?
Thiên Thu bĩu môi, lẳng lặng nói với chính mình là phải kiên cường lên.
Cho dù có ủy khuất cũng không thể khóc nhè, nàng sẽ chôn vùi phần bi thương này dưới đáy lòng, phải có uy nghiêm của tỷ tỷ!
Ừm, đúng vậy, nàng đã là tỷ tỷ của ba vị muội muội rồi mà~.
Nghĩ tới đây Thiên Thu kiêu ngạo hất cằm lên, cười tủm tỉm sờ đầu các muội muội.
Sau đó ôm lấy hai đoàn cầu trắng trước mặt, vẽ Ngự Phong Chú vừa học được lên tấm lưng mềm mại của Tiểu Tứ, bắt đầu "Phách Vương tuần sơn" ngày hôm nay.
Hôm đó, trong núi chợt trở nên sáng sủa hơn bao giờ hết.
Phàn Thiện tưới mấy gáo nước lên bụi hoa bên cạnh, sau đó cầm lấy cành khô đã được gọt sạch, đợi lát nữa chuẩn bị dùng linh lực sửa chữa hành lang ở hậu viện một chút.
Nàng và Câu Nguyệt nhân lúc Thiên Thu được nghỉ ngơi hai tháng nên đã dẫn bọn hài tử cùng nhau tới núi Thần Ẩn ở một vài ngày, thả lỏng một chút.
Nhưng vì đã lâu rồi không về đây nên bây giờ có rất nhiều chỗ cần sửa lại.
Ví dụ như trong sân cần có thêm vài khóm hoa, có thêm một đình nghỉ mát, ao sen ở hậu viện có thể xây lên thêm hai khoảng sân trống để hài tử vui đùa luyện công...!Tất cả đều đã được lên kế hoạch rồi, tuy là tốn rất nhiều tâm tư nhưng lại tràn ngập hứng thú.
Phàn Thiện có chút nóng lòng muốn thử.
Suy xét nhiều như vậy, đơn giản là vì muốn cho bọn nhỏ vui vẻ, sợ rằng chúng sẽ không thích nơi này.
Chỉ là xem ra, nàng đã lo lắng dưa thừa rồi.
Người vừa cắt tỉa xong bụi hoa chợt thấy một đoàn màu vàng vui vẻ xẹt qua trên không trung thì đau đầu nhíu mày lại.
Trước đó sau khi nàng ăn thai mẫu thạch thì nàng và Câu Nguyệt có thai gần như cùng lúc, nhưng nàng chỉ hoài thai hai năm thì sinh ra được một cặp tiểu miêu, mà Câu Nguyệt hoài thai hơn ba năm sinh ra Long Ngao.
Trong nhà có thêm ba tiểu tử, thoáng chốc lại náo nhiệt hơn, nỗi nhớ Bá Nhi của Ma Tôn cũng giảm bớt không ít, mỗi ngày xử lý xong công vụ thì liền hớn hở cùng các vị trưởng bối chạy tới chiếu cố các cháu ngoại.
Ba tiểu tử kia, lớn nhất tên là Phàn Tụ, thứ hai là Phàn Tiêu, nhỏ nhất là Phàn Qua, đều là tên mà Phàn Thiện và Câu Nguyệt đặt sau khi đã bàn bạc xong.
Qua Nhi là hài tử Long Ngao duy nhất nên sau khi vừa ra đời đã được Vân Tung bồi dưỡng làm Thái tử, phụ thân Phàn Thiện cùng các trưởng bối Vân Tung đều có kỳ vọng rất cao ở hài tử này.
Nhưng với Phàn Thiện thì nàng vẫn luôn giữ quan điểm trung lập.
Lúc này Qua Nhi còn nhỏ, tương lai có rất nhiều chuyện, tất cả còn phải xem Qua Nhi có nguyện ý hay không.
Về phương diện khác thì đứa nhỏ này thiên tính hoạt bát, hiếu động, tính tò mò cũng rất mạnh mẽ, rất giống Câu Nguyệt, cũng chẳng thích bị ràng buộc.
"Qua Nhi, cẩn thận một chút, đừng nhảy quá cao" Phàn Thiện nói lớn với hài tử đang giẫm qua những ngọn cây, đuổi theo một đàn chim phía trước.
Tiểu Long Ngao nghe được thì cúi đầu nhìn xuống, nàng lập tức vẫy đuôi sung sướng kêu lên một tiếng đáp lại, nhưng sau đó nhanh chân chạy trốn không thấy bóng dáng đâu nữa.
Phàn Thiện: "..." Khi còn bé nàng đâu có chạy nhảy như thế đâu.
"Sao vậy, nhìn vẻ mặt này kìa" Câu Nguyệt bưng hai cái đĩa đi vào tiền viện, thấy Phàn Thiện lắc đầu thở dài thì có chút buồn cười.
"Qua Nhi có phải quá bướng bỉnh không?"
"Có sao?" Câu Nguyệt nhìn ra xa xa.
Lúc trước Qua Nhi rất thích chạy xung quanh theo hai vị tỷ tỷ, bây giờ Thiên Thu về rồi, trên lưng lại có thêm một tiểu thiếu nữ.
Nhưng nhìn hình ảnh Thiên Thu ôm lấy bộ lông lớn mềm mại của Qua Nhi, Tụ nhi và Tiêu Nhi thì ghé vào trên vai nàng kêu meo meo, trông vui vẻ như vậy nàng thấy cũng rất thú vị.
"Thật ra hài tử nghịch ngợm, ham chơi một chút cũng không vấn đề gì, đợi các nàng lớn chút nữa thì tìm vài vị lão sư đến quản là được" Câu Nguyệt để đĩa đồ ăn lên bàn, đi đến ôm hôn Phàn Thiện.
Các hài tử chạy đi chơi với nhau như vậy nàng mới có thể độc chiếm Đại Cẩu được, hừ hừ.
"Ở trù phòng loay hoay lâu như vậy, hóa ra là vì làm điểm tâm sao?" Phàn Thiện ngửi thấy hương bị ngọt ngào bay tới thì mỉm cười.
Miêu mị nhà nàng thật sự là càng ngày càng có dáng vẻ của hiền thê lương mẫu, đặc biệt là ở phương diện trù nghệ.
"Ừm, không phải Vũ An và Bạch Chúc nói ngày mai sẽ về sao, ta chuẩn bị nhiều một chút, đến lúc đó lại thể hiện tay nghề, định cho các nàng thấy với cặp mắt khác xưa.
Lại đây, ngươi nếm thử trước ăn có ngon không" Câu Nguyệt bị kích động kéo nàng ngồi xuống bàn, sau đó quay về phía xa gọi lớn: "Hài tử, đến ăn điểm tâm thôi"
Một đoàn màu vàng đang nhảy nhót nghe tiếng gọi thì dừng lại, quay đầu liếc mắt, sau đó rống một tiếng vọt đến, lúc nhảy xuống sân còn thổi bay lá khô khắp trời.
"Oanggg" Qua Nhi ngửi thấy mùi hương thì không nhịn được rống thêm một tiếng, nhưng nàng không vội ăn mà nhào tới trước mặt Câu Nguyệt, lè lưỡi liếm nàng, sau đó xoay người liếm Phàn Thiện, cụp hai tai lông xù xuống cọ vào lòng Phàn Thiện, theo thói quen cầu vuốt ve.
Hai đoàn cầu trắng đang ngồi trên lưng Thiên Thu trượt xuống, sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hai vị đại nhân, Thiên Thu thì ngồi bên cạnh nhìn các muội muội làm ầm ĩ.
"Đại Phàn con muốn ngồi trên đùi người ~" Tụ Nhi vừa xuống đất thì chạy qua làm nũng, nàng thích gọi Phàn Thiện là Đại Phàn, tiếng gọi giòn tan, trong thanh âm như thấm mật đường, đôi mắt lam sắc, to tròn tràn đày chờ mong, khiến người khò mà chống cự.
Mà Tam muội Tiêu Nhi không thích nói nhiều cũng im lặng bò lên đùi Phàn Thiện, dùng móng vuốt thịt kéo ống tay áo mẫu thân, sắc mặt không chút thay đổi đòi hỏi: "Hôn nhẹ, con muốn hôn"
Câu Nguyệt u oán nhìn người nào đó bị một đám lông xù vây quanh.
Phàn Thiện vội dỗ: "Ngoan, ngồi xuống chỗ của mình được không?"
"Không muốn" Tụ Nhi mạnh mẽ lắc đầu, nũng nịu cự tuyệt, lúc này nàng lộ ra vài phần tích cách điêu ngoa của tiểu công chúa.
Qua Nhi nghe vậy chỉ dừng lại nhìn thoáng qua thân hình nhỏ hơn ghế ngồi mấy lần của mình, sau đó hài lòng tiếp tục cọ.
Thiên Thu ở bên cạnh rầu rĩ nắm góc quần, trong nội tâm không ngừng vùng vẫy.
--Thật muốn đi qua...!Không thể không thể, hiện tại nàng là tỷ tỷ, không thể làm nũng như tiểu hài tử được.
Nhưng mà, nhưng mà...!thấy mẫu thân ôm bên trái rồi ôm bên phải như vậy, thật muốn khóc.
Phàn Thiện nhận được ánh mắt oán giận của một lớn một nhỏ ở đối diện nên không thể làm gì khác hơn là ôm hài đoàn cầu trắng để lên ghế, sau đó thi pháp biến Qua Nhi lớn lên bằng các hai tỷ tỷ rồi đặt bên cạnh Thiên Thu, sau đó hôn lên trán các nàng, lại nghiêng qua hôn lên má Câu Nguyệt.
Đợi khi các bảo bối của nàng đều thỏa mãn thì mới ôn nhu nói: "Nè, bây giờ chúng ta nếm thử điểm tâm nương làm được không?"
"Dạ được ~" Mấy tiểu tử không đợi đại nhân hầ hạ, tự mình ồn ào vươn móng vuốt nhỏ tới lấy đồ ăn.
"Ăn ngon quá meo meo!" Tụ Nhi mới cắn một ngụm đã mở to mắt hài lòng khen.
Mà Qua Nhi càng lắc đuôi liên tục, vừa nhét bánh ngọt vào miệng vừa học theo tỷ tỷ: "Ăn ngon quá meo meo ~"
Thiên Thu ngồi bên cạnh bị chọc cười, nàng tri kỷ lấy khăn nhỏ ra chùi miệng cho Qua Nhi.
Tiêu Nhi ở bên này thì ăn rất lịch sự, hai móng vuốt nhỏ ôm miếng bánh ngọt cắn từng miếng nhỏ, yên tĩnh ăn, thỉnh thoảng lại run hai lỗ tai, toát ra một chút vui mừng.
Phàn Thiện nhìn bộ dạng thỏa mãn của các hài tử liền nhướn mày với mỹ nhân ở đối diện: "Trù nghệ khá lên rồi"
"Này thì đương nhiên, trước đó ta cố ý đến phủ Tiên Quân tìm sư phụ truyền dạy bài thuốc bí truyền mà" Câu Nguyệt được người yêu nhà mình khen như thế, trong lòng liền ngọt ngào, vô cùng đắc ý.
Có trời mới biết để tóm được dạ dày của Đại Cẩu này, Câu Nguyệt với mười ngón tay không dính nước cũng tốn công phu đi học, Bất quá dùng thức ăn ngon còn có thể dời đi sự chú ý của các hài tử, có thể nói là một phát hai con nhạn, không uống công nàng nỗ lực ~~
Lúc này Phàn Thiện cũng không biết chút tâm tư này của người nào đó, nhưng lời nàng vừa nói ra ngược lại như nhắc nhở, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta có phải nên dẫn bọn nhỏ đến phủ Tiên Quân không, vừa lúc trong khoảng thời gian này Lan Y cũng