Buổi chiều Phàn Thiện muốn đi ra ngoài xem xét.
Câu Nguyệt không thể cùng đi, chán đến chết chạy về phòng ngủ bù.
Nàng phát hiện chính mình dần đây luôn dễ dàng mệt mỏi, nhưng song song cũng dần cảm ứng được tâm tinh càng phát ra dồi dào hơn.
Thỉnh thoảng thử vận linh tức, vui vẻ phát giác sức lực bên trong kinh mạch mạnh hơn rất nhiều, mà cũng dễ dàng nắm trong tay.
Mọi thứ tốt như chuẩn bị nghênh tiếp cơ hội đến, thân thể đã tự phát nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nàng mơ hồ có dự cảm, qua không lâu nữa, chính mình có thể hóa hình rồi.
Cho nên ở trong bát đợi thêm một chút thời gian cũng tốt.
Ừm, trước cứ ngủ một giấc, lúc này nhất định phải làm mộng đẹp...!
Tiểu bạch miêu không biết nghĩ tới cái gì, cái đuôi sung sướng lay động một chút, cười tủm tỉm bò vào trong bát Thanh Linh.
Nhưng mà qua nửa cnah giờ, đợi khi nàng lại từ trong bát bò ra thì hoàn toàn không có sung sướng lúc đầu nữa.
Bộ lông rối tung, sắc mặt không tốt, giận dữ lưu lại, trạng thái hiển nhiên cực kỳ không tốt.
Vì vừa rồi, nàng lại có thể mơ thấy chính mình đang ra sức bắt chuột...!
Nhớ đến một màn phát sinh sáng nay, trong lòng Câu Nguyệt liền không thể bình tĩnh nữa.
Cảm giác không cách nào khống chế bản thân này tuy chỉ phát sinh trong mộng, nhưng vẫn khiến nàng nôn nóng, đứng ngồi không yên.
Liếm móng vuốt nửa ngày, lại đi tới đi lui vài vòng, vẫn là tích tụ khó tiêu, tâm tình vô cùng xấu này vẫn duy trì cho đến tối.
Lúc Phàn Thiện trở về có mang đồ về.
Đó là một quả đào núi thuận tiện ngắt lấy trên đường.
Nói là đào núi, kỳ thực không khác tiên đan.
Quả này vừa vặn sinh trưởng ở nơi linh mạch trên đỉnh núi, mỗi ngày ở trên vách đá hấp thu thanh nhuận chi khí đất trời, dần lâu thấm đậm tiên tức, năm năm mới kết một quả, trở thành vật phi phàm.
Vì vậy thời điểm chân trời thắp sáng ngồi sao đầu tiên, tiểu bạch miêu liền ngồi xổm bên cạnh bát Thanh Linh, ôm một quả đào lớn đỏ tươi được rửa sạch, mất hồn mất vía mà gặm, hai mắt đăm đăm, ánh mắt dại ra.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Phàn Thiện thực sự nhìn không được, con mèo này trong lòng hiển nhiên cất giấu sự tình, nhưng bộ dạng suy sụp này có chút quá mức, còn chưa từng thấy nàng như vậy.
"Xảy ra chuyện lớn rồi" Câu Nguyệt chậm rãi liếc mắt đến, đem đầu gác lên quả đào lớn bằng thân hình của mình, rầu rĩ trả lời: "Ta cảm giác...!cảm giác chính mình càng ngày càng giống một con mèo trong nhà rồi"
"Ngươi vốn không phải mèo hoàng" Phàn Thiện ngữ khí chăm chú.
"Ngươi biết ý ta mà, còn nghiêm túc trêu ta" Câu Nguyệt giận trừng mắt nàng, cuối cùng lại thở dài, vẻ mặt thương cảm: "Nè, nếu có một ngày ta muốn đi bắt chuột, ngươi nhất định phải ngăn ta đó"
"Bắt chuột?" nghe xong lời nói nửa đùa này, Phàn Thiện kinh ngạc nhíu mày, rồi sau đó hơi suy nghĩ một chút nguyên do chính làm con mèo này khác thường.
Nhưng vừa nghĩ thông, ngược lại nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười.
Vì vậy vươn tay, nhẹ đặt trên trán đối phương dò xét chốc lát "Ác khí trong cơ thể ngươi được áp chế không ít"
Bạch miêu không rõ ràng cho lắm.
Lỗ tai giật giật, cọ trên mép tay nàng, có chút ngứa.
Nàng thu tay về, ôn thanh nói: "Khi ta mới gặp ngươi, tuy là ngươi bị trọng thương nhưng kỳ thực vẫn rất đáng sợ.
Ngươi cũng không phải không phản kích, ngược lại tùy thời đều có khả năng không khống chế được, một khi bạo phát thì ngay cả ta cũng khó ứng phó, rất nguy hiểm"
"Lúc đó trên người của ngươi bị một màu đen sát khí dày đặc bao trùm"
Tiểu bạch miêu nghe xong nâng mí mất, tức giận nói: "Nếu ta nguy hiểm như vậy ngươi còn mang ta trở về làm chi" Hừ, còn tưởng là thấy nàng điềm đạm đáng yêu xinh đẹp động lòng người, khó có thể nhẫn nhịn mới dẫn nàng về nhà, hóa ra khi đó trong mắt đối phương nàng có thể so với một con thú dữ...!tâm càng khó chịu làm sao bây giờ!
"Kỳ thực ta cũng có chút ngoài ý muốn, chính mình vì cái gì lại không tính toán hậu quả mà mang ngươi về" Phàn Thiện nhà nhạt nhìn đoàn cầu trắng trên bàn: "nghĩ đến bởi vì cảm thấy ngươi vốn không nên bị như vậy.
Ngươi rất sạch sẽ, không nên bị ô uế.
Cũng may sau khi mang ngươi về cho tới bây giờ không có phát sinh cái gì ngoài ý muốn, người vẫn luôn rất tốt"
Câu Nguyệt sửng sốt.
Qua một lát mới cúi đầu, thấp giọng nói: "Vậy...!bây giờ ta còn bị hắc khí bao phủ không?"
Phàn Thiện lắc đầu, khóe miệng nhẹ cong mang theo một chút vui mừng: "Đã không còn nữa.
Có thể qua không lâu nữa, ngươi có thể khống chế linh tức trong cơ thể như bình thường, thật sự đem ma nguyên luyện hóa"
Tới lúc đó ta có thể rời khỏi không? Câu Nguyệt há miệng thở dốc, nhưng không có đem những lời này hỏi ra.
Trong tiềm thức, đúng là không muốn đề cập, không muốn nghe thấy ngữ điệu bình thản "Ngươi có thể đi".
Dường như có một chút không muốn...!
"Đại nhân, ta có thể vào không?" hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, âm thanh dịu dàng dễ nghe của nữ tử theo truyền vào trong tai.
Lúc này cửa cũng không có đóng, hai người cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử thanh lệ đứng ở cạnh cửa, trong tay bê một mâm thức ăn, mỉm cười nhìn qua.
"Nàng là ai?" Câu Nguyệt phản ứng được lập tức cho người bên cạnh một ánh mắt sắc bén.
Vì sáng nay nguyên hình của Bạch Chúc xuất hiện nên hiện tại nàng không có kinh ngạc như vậy, nhưng mà trong vòng một ngày đột nhiên xuất hiện hai nữ nhân xa lạ, quả thực quá rồi! Sau này có phải vài ngày liền sẽ có thêm mấy cái thanh mai trúc mã, hồng nhan tri kỉ gì gì đó không? Mà người trước mắt này lại có địa vị gì?
"Ngươi vào đi" Phàn Thiện ôn thanh nói với người đối diện trước, sau đó mới nói với bạch miêu bên cạnh: "Nàng chính là liên nữ"
"Hả?" Bạch miêu nghe xong không dám tin: "Nàng là...!Liên nũ?" thế nào lại đột nhiên lớn như vậy!
Liên nữ đem mâm thức ăn đi tới bên giai nhân, để trên bàn, nhợt nhạt cười với nàng: "Gọi ta Liên Tâm là được"
"Liên Tâm..." Câu Nguyệt nhìn Phàn Thiện: "Ngươi đặt tên cho nàng?"
Phàn Thiện gật gật đầu.
Bạch miêu một trận buồn bực, chuyện đã xảy ra lúc nào, nàng lại cái gì cũng không biết! Mà liên nữ lúc này cúi đầu đem hai bát canh để lên trước mặt hai người: "Đêm nay đặc biệt xuống bếp làm bữa khuya cho các ngươi, nếm thử đi"
Sự chú ý của Câu Nguyệt bị dời đi, cúi đầu nhìn bát canh, đúng là canh củ sen.
Bất quá nhìn không tệ, nếm thử, hương vị cũng thực tốt.
Vì vậy nàng nhịn không được giương mắt quan sát nữ tử bạch y bên cạnh bàn một chút.
Đối phương khí chất dịu dàng, lại hiền lành, cúi mi thuận mắt đứng bên người Phàn Thiện, nhìn thế nào cảm giác cũng giống như thê tử nghe lời...!
Bạch miêu nhìn một màn này, trong lòng không biết tại sao không quá thoải mái.
Nhưng mà ngẫm lại...!"Nàng không phải là liên nữ sao?" Nàng giơ tiểu móng vuốt lên chỉ vào liên nữ, hỏi Phàn Thiện.
"Đúng vậy, có gì không đúng sao?" Phàn Thiện nhàn nhạt nhìn qua.
"Vậy nàng còn nấu củ sen cho chúng ta ăn..." cảm giác cứ như băm tay để chúng ta ăn vậy.
Trong đầu Câu Nguyệt bỗng nhiên hiện lên tràng cảnh nữ tử mặt không chút đổi sắc lấy đao băm cánh tay ngó sen của mình.
Sau lưng rét lạnh.
Động tác ăn canh của Phàn Thiện ngừng lại, mắt nhìn nữ tử ôn hòa trước mắt, rồi oán trách bạch miêu nói: "Loạn tưởng cái gì vậy"
......!
Ngoài hành lang, một thân ảnh nghỉ chân một lúc lâu, cuối cùng cất bước, nhanh nhẹn rời đi.
Mái tóc dài màu bạc xẹt qua không khí với độ cung duyên dáng, mang theo một chút rét lạnh.
Thân hình xinh đẹp này đi