Bạch miêu yên tĩnh nghe Phàn Thiện nói xong lại không nói lời nào, giống như đang suy tư chuyện gì, sắc mặt dần lạnh xuống, dường như nghĩ tới chuyện gì đó không thoải mái.
Qua một lát, nàng mới đưa mắt nhìn lên giường, lại bỗng nhiên nhíu mi, mở miệng nói: "Oa, tên nam nhân này lớn lên lại tuấn tú như vậy, chỉ tiếc—— bây giờ tinh khí sắp bị hút hết rồi"
Lời này như tiếc hận, nhưng lại nghe như vui sướng khi người khác gặp hoạ, chỉ thấy nàng cực kì lười biếng mà liếm liếm lớp lông trắng trên móng vuốt, tiếp tục nói: "Mộng ma này thật ra còn lợi hại hơn cả hồ ly tinh"
Ngữ điệu lập tức thay đổi, mang theo một chút vẻ châm chọc cùng...!thù hận? Phàn Thiện nghi hoặc nhìn nàng một cái.
Thật sự là thù hận.
Câu Nguyệt cực chán ghét thứ ghê tởm như mộng ma này, ma không ra ma, mà yêu không ra yêu, khó đối phó muốn chết.
Thật lâu trước kia nàng có tiếp xúc qua với thứ này, lại bị lỗ nặng.
Cái đồ vô sỉ kia lại nhìn thấy bí mật của nàng, nàng chỉ hận mình lúc ấy không thể giết người diệt khẩu.
Đang lúc bạch miêu đang nghiến răng nghiến lợi thì Phàn Thiện đã đưa tay chuyển qua ngực nam tử "May mà mộng ma kia cũng không có ra tay tàn nhẫn, dường như cố ý kéo dài hơi thở"
"Có lẽ là thấy hắn tuấn tú, không nỡ xuống tay, muốn từ từ ăn cũng không chừng" bạch miêu nhanh chóng tiếp lời, nói xong vẫn chưa hả giận lại ung dung nhả thêm một câu: "Cái đồ vô sĩ, hạ lưu"
......Đây rõ ràng là trút giận mà.
Người ngồi ở mép giường liếc mắt lại, bạch miêu lập tức nhìn lại với ánh mắt sắc bén: "Nhìn ta như vậy làm gì?"
Phàn Thiện không nói lời nào, nhấp nhấp khoé miệng, đem ánh mắt quay lại trên người nam tử, đầu ngón tay nhẹ nhàng mang theo một vệt ánh sáng màu vàng, ở giữa lông mày của hắn vẽ ra một lá bùa.
Sau đó môi khẽ mở, niệm ra một câu thần chú, lá bùa kia bỗng nhiên rách nát, hoá thành từng điểm sáng, chậm rãi tụ thành một đường rồi bay đi nơi khác.
Ánh mắt Phàn Thiện nhìn theo, cuối cùng là nhìn đến cái gương đồng đặt đối diện đầu giường.
"Chắc là trốn trong gương này.
Người ở đây chờ, ta đi vào gương xem thử" Phàn Thiện niệm chú bố trí kết giới, ẩn đi khí tức.
Câu Nguyệt thấy nàng muốn đi, theo bản năng liền vươn móng vuốt giữ chặt góc áo nàng: "Nè, ngươi cứ vậy để ta ở đây à? Lỡ như ta không kiềm được cắn chết hắn thì sao?"
Vừa dứt lời, bạch miêu liền cảm giác vòng bạc trên tay siết chặt lại.
"Ngươi? Ngươi lại làm gì với ta thế?!" Câu Nguyệt tức giận, ngữ khí bất thiện hỏi, nhưng vẫn như cũ không buông tay ra.
"Nếu như ngửi thấy huyết tinh, hoặc là ngươi động tà tâm, nó sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận" người đối diện lạnh lùng nhìn nàng một cái, để lại một câu liền lắc mình đi vào gương đồng.
Thời điểm mặt gương như mặt hồ gợn sóng thì góc vải mỏng màu xám cũng như dòng nước trượt khỏi tay nàng.
Trên tay trống không, trong lòng giật mình một cái, cảm giác có chút kì quái không nói nên lời.
Câu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tốt nhất là khỏi ra luôn đi"
Nhưng trên thực tế Phàn Thiện chỉ chốc lát sau liền từ trong gương đi ra.
Lúc nàng ra, bạch miêu buồn chán mà ngồi xổm trên ngực Nhị thiếu gia Triệu gia, móng vuốt vờn qua vờn lại trên gương mặt tuấn tú của người kia.
"Ồ, ra rồi sao? Làm ta đợi lâu như vậy, chán muốn chết luôn" nghe thấy động tĩnh, Câu Nguyệt lập tức nhìn qua, chỉ là móng vuốt vẫn chưa dừng lại, vẫn chưa đã thèm mà đạp thêm mấy cái rồi mới đi khỏi ngực nam tử.
Phàn Thiện nhíu mày, giơ tay lên xung quanh gương hạ một tầng kết giới dày, nói với nàng: "Chờ lát phải vào một lần nữa" vùa nãy mới chỉ là thăm dò hư thật, hồn phách của phàm nhân này đúng thật là nhốt trong đó, chỉ là...!vẫn không biết nên cứu hắn như thế nào.
Câu Nguyệt thật ra rất có hứng thú: "A, vậy lần này ta với ngươi cùng vào đi"
"Ngươi ở chỗ này" Phàn Thiện thắp một nén hương bên cạnh gương đồng, lại lấy trong tay áo ra một đoạn tơ hồng ngắn, kéo dài ra, đem một đầu cột vào trên tay mình, sau đó cúi người cầm lấy móng vuốt thịt nhỏ của bạch miêu.
Miêu cả kinh, vội vàng rút tay về: "Ngươi muốn làm gì?" người này làm sao thế...!đột nhiên đem tơ hồng cột lên tay nàng và chính mình...!
Động tác Phàn Thiện ngừng lại, biểu tình nghiêm túc nhìn nàng: "Mộng ma này không phải dễ, sau một nén nhang nếu ta vẫn chưa trở ra, ngươi liền động tơ hồng, giúp ta rời khỏi đó"
Thì ra không phải như nàng tưởng...!
Với lại, nghe sao thấy thật nguy hiểm.
Câu Nguyệt bị Phàn Thiện nghiêm túc nhìn hồi lâu liền ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên mà chuyển tầm mắt.
Sau đó ngạo kiều nâng móng vuốt lên: "Nè, nhanh đi.
Nhớ kĩ, ngươi thiếu ta một ân tình đó, meo"
......!
Thời điểm lại tiến vào ảo cảnh, cảnh tượng vẫn như lần trước.
Sương mù dày đặc vờn quanh, chợt tụ chợt tán, hoa cỏ, lầu gác thoắt ẩn thoắt hiện.
Phàn Thiện thả nhẹ bước chân, im lặng đi qua còn đường nhỏ xuyên qua tầng sương khói dày đặc.
Chờ một hồi, sương khói bỗng tan đi, trước mắt như hi vọng bỗng nhiên sáng ra.
Đưa mắt có thể thấy được những dãy núi liền nhau ở xa, phía chân trời chim bay tự do, ở hai bên tường lại ló ra một cây hải đường nở tươi đẹp.
Mà con hẻm nhỏ trước mắt lại dẫn tới nơi những lầu gác ở phía xa.
Nàng dọc theo phiến đá của con hẻm nhỏ tiến lên trước, lại xuyên qua vài cổng vòm, giống như đang đi trong mê cung.
Ngẫu nhiên đi ngang qua hai lầu gác thì cánh cửa đều mở ra, bên trong hoa cây sum xuê, sân lót đá không bụi trần, trắng ra là sáng sủa sạch sẽ, cảnh sắc an lành.
Nhưng mà cái khiến Phàn Thiện thấy kinh dị chính là, mỗi sân phong cảnh đều không giống nhau.
Mỗi một sân đều đặc sắc, chân thật đến không giống như trong mơ, rất nhiều chi tiết đều có thể nói là hoàn mỹ, có điều địa phương này không có một bóng người, quá mức u tĩnh.
Không thể không thừa nhận, địa phương này thật đẹp, là nơi đáng giá để người lưu luyến trầm mê.
Có thể tạo ra một ảo cảnh rộng lớn lại ổn định như vậy, cũng duy trì hơn nửa tháng, có thể thấy được thực lực của mộng ma thế nào.
Mà ở đây tất cả đều là từ sự khống chế của mộng ma, phép thuật của nàng sẽ bị ức chế, lỡ như bị phát hiện, nàng sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Vì thế nàng càng thêm cẩn thận, vừa quan sát vừa chậm rãi đi.
"......!Một cái kiến nhi, đá hai nửa nhi......"* lúc này, nàng bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một ít thanh âm mơ hồ, như trẻ con chơi đùa.
Phàn Thiện tăng nhanh