Phàn Thiện không có đi tìm Câu Nguyệt nhưng thông qua cảm ứng của Già La hoàn nên nàng biết được Câu Nguyệt đã đi về hướng núi Thần ẩn, tuy là trên đường từng do dự dừng lại vài lần nhưng chung quy vẫn không có đi đến nơi khác.
Nếu không có đi đến nơi khác thì nàng yên tâm rồi.
Người trong Ma giới đã tìm đến đây, bất quá bọn họ tựa hồ cố kỵ người nào đó nên tạm thời không có hành động quá lớn mật.
Mặc dù như vậy nhưng nguy hiểm vẫn vây tứ phía.
Rõ ràng nàng cảm giác được xung quanh có biến hóa, giống như có từng đôi mắt đang bí mật theo dõi các nàng, đang lấp ló chờ đợi thời cơ hạ thủ.
Nam nhân mà nàng đã giao thủ hôm nay cũng có pháp lực không hề kém, nếu không phải nhờ tốc độ nhanh nhẹn của Bạch Chúc để giải quyết thì dần về sau nàng không phải là đối thủ của hắn nữa, từng người rồi từng người xuất hiện, thật sự không biết tiếp theo sẽ là ai.
Xem ra những ngày sắp tới nhất định không thể yên bình được rồi.
Thời thế thật rối loạn...!
Nhưng mà chuyện lớn thế này, thật sự chỉ Câu Nguyệt vì đào hôn nên đuổi bắt sao? Phàn Thiện ngưng mi trầm tư, có lẽ nàng nên hỏi thăm một chút tình hình trong Ma giới.
Nhưng bất luận thế nào, nếu như Câu Nguyệt bị bọn họ bắt đi sẽ vô cùng nguy hiểm, nàng không thể bỏ mặc được.
Lúc này trên cánh tay truyền đến cảm giác hơi đau vì ứng chú chữa kinh mạch bị thương khi giao đấu lúc nãy, vì vậy nàng lập tức ngự phong quay về núi Thần ẩn.
Khi nàng vừa bước chân vào cửa thì một cổ khí tức u oán bay đến trước mặt.
Phàn Thiện phân tích cổ khí tức này một chút rồi không biết vì sao lại muốn bật cười.
Sau khi dò xét một vòng xung quanh rồi giả vờ như cái gì cũng không biết mà lẳng lặng ngồi lau đao trước hiên nhà, một lần ngồi là ngồi cả một buổi chiều, mãi cho đến khi trăng lên đầu cành, khoảng trời u ám, tiếng côn trùng kêu vàng sột soạt trong bụi cỏ.
Đột nhiên một nữ tử tóc bạc từ trong đao biến ra ngồi xuống bên cạnh Phàn Thiện.
Nàng tập mãi thành quen nên cũng không nhiều lời.
Hai người chủ tớ đều cùng nhau im lặng.
Âm thanh miếng vải gấm chà lau rong chơi bên tai, ánh sáng lạnh lẽo của trường đao trở nên lạnh lùng và đáng sợ.
Ngón tay Phàn Thiện chợt xẹt qua hoa văn cổ xưa lập tức truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, rét lạnh đến tận xương cốt, nhìn chúng nó Phàn Thiện có thể tưởng tượng ra thanh đao này từng một mình oai phong một cõi, vạn ma cúi đầu như thế nào trong truyền thuyết.
Thời gian đã qua lâu lắm rồi, đến cả trận đấu oanh liệt ngày đó cũng cơ hồ bị người lãng quên, gióng như bị bụi bấm vùi lấp.
Phàn Thiện quay đầu nhìn sườn mặt điềm đạm của nữ tử bên cạnh, chợt nàng sinh ra rất nhiều cảm giác hoảng hốt.
Bạch Chúc bây giờ đã không còn là thần binh lợi khí phong mang tất lộ (*) nữa rồi, có những lúc khi Bạch Chúc ngồi xuống cùng nàng thì nàng cũng nhận ra đối phương chỉ là một thiếu nữ nhã nhặn, thanh tú bình thường mà thôi.
Nghĩ đến đây vùng xung quanh lông mày Phàn Thiện không khỏi cau lại, động tác trên tay cũng chậm lại – dù cho nàng có lau sạch thanh đao sắc bén không nhiễm một hạt bụi nhỏ này thế nào thì cũng khó mà lau được nỗi cô đơn trong nội tâm của nó.
"Có thể ta...!cũng không phải là một chủ nhân tốt" Một lúc lâu sau, Phàn Thiện thấp giọng nói: "Ta không thể khiến người phát ra tia sáng kì diệu như trước đây được nữa"
Bạch Chúc ghé mắt nhìn qua, trong đôi mắt trầm tĩnh của nàng chớp một cái lộ ra vô cùng kinh ngạc, nàng chợt sáng tỏ: "Ngài vẫn luôn lo lắng cho ta rất nhiều mà chủ nhân"
"Ta chưa bao giờ cảm thấy ngài không bằng hắn" Bạch Chúc nói, "Tuy ta là binh khí nhưng bản thân cũng có tâm hiếu chiến, nếu so với khoảng thời gian phi nước đại huyết sát phạt với thiên quân vạn mã ngày xưa thì bây giờ ta càng thích yên bình rời xa ồn ào, bằng không ta cũng sẽ không đi theo ngài"
"Ta từ băng nguyên thoát ra, không phải là vì giết chóc – ngài chắc là hiểu rõ mà"
Âm thanh bình thản chậm rãi vang lên, giống như có một sức lực trấn an lòng người, lặng lẽ làm dịu đi những cảm xúc cuồn cuộn của đối phương.
Sau khi Phàn Thiện lấy lại tinh thần thì không khỏi muốn cười với những suy nghĩ miên man vừa rồi của mình.
Lúc cho đao vào vỏ thì nàng chợt nghe thiếu nữ bên cạnh nhàn nhạt hỏi: "Con mèo kia, ngài không đi dỗ nó sao?"
Phàn Thiện nghe vậy thì nhìn ra hướng xa xa.
Lúc này ánh trăng đã lên cao, trời đêm lạnh lẽo như nước.
Trên nóc tiểu lâu ở đối diện có một đoàn bạch tuyết đứng nghịch với ánh sáng, trong bóng lưng nho nhỏ ấy lộ ra một cổ bướng bỉnh.
"Lúc nàng ta vừa về đã lên nóc nhà ngồi, rõ ràng là đang ra oai với ngài, chờ ngài đi dỗ" Bạch Chúc quay đầu nhìn qua, trong âm thanh lại có một chút giễu cợt khó có thể bắt được: "Tuy là không rõ giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu không đi dỗ thì con mèo kia thật sự sẽ bỏ nhà đi đó"
Phàn Thiện có chút ngoài ý muốn nói: "Ta nghĩ ngươi cũng không thích nàng"
"Có thích hay không là một chuyện, có chấp nhận hay không lại là một chuyện khác.
Dù sao nàng ta là người chủ nhân lưu tâm" Bạch Chúc nói.
Nghe nàng nói vậy ánh mắt Phàn Thiện ngưng đọng một chút.
Nữ tử tóc bạc bên cạnh lại một lần nữa nhìn ra phía xa xa, khóe miệng chợt nở nụ cười yếu ớt khó có được: "Ta từng nghe nói đến một phương pháo có thể dỗ được tiểu nữ nhân phiền phức này hài lòng..."
...!
Trên lầu các xa xa có một thân ảnh nhỏ nhắn khoác một tầng lạnh ý ngồi dưới ánh trăng.
Câu Nguyệt biết rõ người nọ đang ở hiên nhà phía sau nhưng nàng vẫn không quay lại nhìn xem.
Chỉ vì...!nàng đã sớm hết giận rồi.
Nàng đã ngồi xổm ở đây một buổi chiều, bốn chân cũng đã tê rần.
Nàng bực bội vung đuôi vài cái rồi lại ràu rỉ nằm sấp thân thể xuống, gác đầu lên móng vuốt lông xù của mình.
Nàng đang suy nghĩ có nên xuống dưới hay không thì chợt nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
Lỗ tai của nàng khẽ động, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong.
Âm thanh càng lúc càng đến gần, nhưng thứ xuất hiện trong tầm mắt nàng lại là một con bươm bướm màu trắng.
Trên đôi cánh mỏng của bươm bướm có nhiễm ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng đẹp mắt, khi bay trong đêm tối cũng rất dễ gây chú ý.
Bươm bướm vỗ cánh bay đến trước mặt nàng rồi dừng lại trong không trung, tiếp đó nó lại bay vài vòng xung quanh, một lúc lâu sau mới từ từ tiến đến gần nàng.
Câu Nguyệt vừa liếc mắt đã biết người nọ đang dùng linh lực huyễn hóa ra mấy thứ này.
Nhưng đây là ý gì? Câu Nguyệt vừa buồn bực trong lòng vừa không kiềm chế được thích thú muốn giơ móng vuốt lên chạm vào của mình, nhưng nàng không nghĩ tới khi chỉ vừa chạm vào thì phút chốc bươm bướm chợt tán ra thành những điểm sáng chiếu lên mái ngói trước mặt nàng, hóa thành ba chữ.
Thật xin lỗi.
Câu Nguyệt giật mình nhìn dòng chữ biến mất nhanh chóng trước mắt mình, lông mi nàng chợt run rẩy, ở một nơi yên tĩnh nào đó như bị một viên đá nhỏ rơi xuống, tõm.
Ngay lập tức nàng quay đầu lại, đường nhìn của mèo và người chạm vào nhau.
Phàn Thiện đi về phía trước, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng thì tiểu bạch miêu đã vội vàng quay đầu đi, chỉ chừa lại cho nàng bóng lưng nhỏ bướng bỉnh ngồi xổm trong gió mát, bóng lưng ấy mang theo lạnh lùng vô tận, khiến lòng người đau đớn khó hiểu.
Phàn Thiện vén làn váy trắng lên ngồi xuống bên cạnh nói: "Câu Nguyệt, biến về thành người đi, ta có lời muốn nói với ngươi"
"Không cần" Mỗ mèo vẫn còn giận dỗi nói: "Có gì thì nói đi"
Phàn Thiện im lặng không nói nữa mà dửng dưng tới gần hơn một chút, vẻ mặt không chút thay đổi đưa tay lên chạm đến lỗ tai lông tơ trắng trắng, sau đó thì chọt chọt vào thân thể nhỏ bé mềm mại trước mặt.
Tiểu tử kia như không thể tin được mà quay đầu lại trừng Phàn Thiện, sau đó bước đi vài bước hóa thành một mỹ nhân tuyệt sắc.
Lúc này Phàn Thiện mới nhẹ giọng mở miệng nói: "Thật xin lỗi"
Đây là lần thứ hai nàng nói ra ba chữ này.
Lần đầu tiên chính là lúc bái biệt cha mẹ trước khi rời khỏi nhà.
Thật ra bây giờ trong lòng của nàng rất mơ hồ, giống như có chút hiểu được nguyên nhân Câu Nguyệt tức giận.
Nguyên nhân không liên quan đến nam nhân kia, mà Câu Nguyệt cũng không phải thật sự muốn lấy mạng người nào hết, nàng ấy chỉ đang giận nàng mà thôi.
Chỉ cần nàng thể hiện ra một chút chần chờ và không tin tưởng thì cũng đã đủ khiến Câu Nguyệt thất vọng, sợ hãi.
Giữa các nàng tồn tại một cái gọi là khe rãnh chình tà.
Một con mèo kiêu ngạo như vậy nhưng lại thiếu đi cảm giác an toàn...!
"Là ta trách lầm ngươi" Phàn Thiện rủ mắt xuống.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Câu Nguyệt siết chặt lại, hơn nửa ngày mới hơi mất tư nhiên