Đêm nay là đêm đầu tiên của Tiết Nhạc Thu.
Dựa theo phong tục tập quán dân tộc thì nhóm bách tính sẽ tổ chức trước mấy ngày, đồng thời treo hoa đăng một đường thật dài, từ thành Đông thông đến thành Tây.
Sợi dây thừng dài được treo hai bên đường, trên từng dây là những hoa đăng hình vuông màu vàng nhạt, tất cả sẽ được thắp sáng vào đêm ngày mai.
Mà đường hoa đăng ở An Thành này bắt đầu từ sông Lưu Gia ở ngoại ô, đi qua cầu cầu gỗ lớn, chia ra hai đầu, một đầu hướng về miếu nương nương trên núi Thanh Tuyền, một đầu hướng về phố xá phồn hoa ở trong thành.
Thông thường đêm nay mọi người đều sẽ kết bạn ra ngoài, vào trong thành dạo chơi uống trà, thưởng thức pháo hoa, đợi đến sáng hôm sau mới một nhà già trẻ đến miếu tế bái.
Mà Phàn Thiện các nàng sở dĩ tới nơi này trước là vì các nàng ở điểm xuất pháp của đường hoa đăng.
Sông Lưu Gia ở dưới chân sơn vực núi Thẩn Ẩn, tuy là ở ngoại ô có chút hẻo lánh nhưng hoàn cảnh không tệ.
Người dân đi từng bước chậm rãi trên con đường nhỏ lát đá, con kênh trong veo bên dưới cầu vòm nhẹ nhàng gợn sóng, hàng cây xanh bên cạnh tỏa bóng xuống, cùng với sắc hồng của ánh nắng chiều ở chân trời, đèn lồng hai bên đường đung đưa tự nhiên trong gió, càng tôn lên dáng vẻ thướt tha của con kênh này.
Nhưng điều thú vị chính là trong thôn sơn yên bình này có nhiều yêu vật thường lui tới.
Yêu tinh quỷ quái ở đây đều tu hành đến bậc nhất định liền hóa hình, ngụy trang thành nhân loại bình thường xuống phố, cũng không biết là bọn chúng dùng phương pháp gì để lẫn vào người phàm trần, thậm chí còn hòa nhập rất tốt vào cuộc sống sinh hoạt, dần về lâu cũng khó phân biệt được thật giả.
Cũng giống như tửu quán lúc này, ngồi cách đó không xa là ba nam nhân nhỏ gầy ngồi ở cái bàn sát bên cửa, chính là những con chồn tinh hóa thành.
Ba người bọn hắn vừa uống canh gà vừa kích động đàm luận xem con gái nhà ai xuất giá, con trâu nhà vừa sinh ra con bê, hoặc là trượng phu nhà ai về muộn bị thê tử phạt quỳ một đêm.
Ngoại trừ trên người có yêu khí mơ hồ thì bọn họ đều bái quái không khác những tiểu dân trên phố chút nào.
Phàn Thiện vừa thấy một màn này bỗng cảm thấy thú vị.
"Sao vậy?" Câu Nguyệt thấy nàng nhìn nơi khác liền quay đầu đưa mắt nhìn theo, sau đó nhỏ giọng nói: "Ngươi nhìn chằm chằm mấy người kia làm gì, cũng không phải mỹ nam tử gì, chỉ là yêu nam gian xảo mà thôi, nhìn bọn hắn không bằng nhìn ta...!Nè, ăn canh đi" Nàng nói xong đem bát canh mới để lên trước mặt Phàn Thiện, còn không quên ôn nhu căn dặn: "Có hơi nóng đó"
"Ai nha, Tiểu Nguyệt Nguyệt thật hiền lành ~~" Doãn Bạc Yến ở một bên chế nhạo, "Canh của người ta cũng nóng nè, tới thổi giúp ta đi ~"
Câu Nguyệt bỏ thêm muỗng vào trong bát của Phàn Thiện xong từ chậm rãi liếc mắt nhìn qua, "Tốt nhất là phỏng bỏ cái lưỡi tàn phế của ngươi luôn đi, lắm miệng"
"Phụt" Vũ An bị chọc cười, ngay lập tức nhận được ánh mắt phong tình sắc bén của vị hồng y mỹ nhân này.
Lúc này các nàng đang ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ, gọi mấy món ăn và mấy bát canh huyết heo cho mỗi người, chuẩn bị chờ đến trời tối, đèn sáng lên thì đi dạo phố.
"Thử cái này đi, nghe nói ngươi thích ăn" Doãn Bạc Yến bắt lấy cơ hội xum xoe, cười cười gắp một củ sen ướp đường và dấm chua để vào trong bát của Liên Tâm.
Liên Tâm nhàn nhạt nhìn nàng một cái, ôn hòa đáp lễ: "Đa tạ"
Người nào đó ngay tức khắc ai oán.
Dọc theo trên đường nàng đã hao hết tâm tư để bắt chuyện, có lúc còn bày ra mị lực của bản thân, nịnh nọt phong tình các kiểu, thái độ đã vô cùng rõ ràng rồi, những tên tiểu yêu tinh trước kia có lẽ đã sớm yêu thương nhung nhớ nàng rồi, chỉ là ai kia vẫn ôn hòa điềm đạng, mang theo chút xa cách như vậy, không nóng không lạnh, thật sự so với Phàn Thiện mặt than còn ghê gớm hơn...!
Phàn Thiện đang chậm rãi ăn canh thì chợt giật mình, nàng nghi hoặc nâng mắt nhìn người đối diện một chút.
Mà Doãn Bạc Yến sau khi gắp đồ ăn cho Liên Tâm xong thì rót một vá nước muối vào đầy bát của mỗ mèo, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, cười tủm tỉm quay đầu nhìn Vũ An ăn canh: "Thế nào? Uống ngon không?"
"Ừm!" Vũ An gật gật đầu, bộ dáng rất là thỏa mãn.
Nàng thấy thế lại nhịn không được sờ sờ đầu Vũ An: "Haha, đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi ăn huyết vịt nhé ~"
"Ừm!"
"Thật đáng yêu ~" Thật muốn sinh một đứa con gái như thề này mà ~ Doãn Bạc Yến ôm mặt say sưa nhìn rồi lặng lẽ dùng dư quang liếc mỹ nhân Liên Tâm bên cạnh, ý cười phấp phới đến mức muốn nở hoa.
Câu Nguyệt thật sự chịu không nổi nữa liếc trắng mắt: "Ngươi lại suy nghĩ xấu xa gì đó"
"A, Tiểu Nguyệt Nguyệt cứ đùa.
Tỷ tỷ ta tâm tư đơn thuần vô tà, làm sao sẽ nghĩ đến những thứ không tốt gì đó chứ ~" Doãn Bạc Yến che miệng giả vờ cười.
Câu Nguyệt liếc mắt tới, lạnh lạnh nói: "Vậy hả, cũng không biết người nào đến tối len lén dùng lực biến ra một Liên..."
"Nè!" Trong nháy mắt, Doãn Bạc Yến tối sầm mặt lại, thiếu chút nữa muốn nhào lên che cái miệng của Câu Nguyệt lại, trong lòng vội vàng mắng: "Con mèo chết tiệt, nói bậy thêm lần nữa cẩn thận tỷ tỷ ta đoạt Phàn mỹ nhân của ngươi về nhà".
Truyện Võng Du
Hừ, ngươi có ngồi trong lòng Đại Cẩu nhà ta thì tâm nàng ấy vẫn không loạn, không phải người mà ngươi có thể cám dỗ được.
Mỗ meo hất mặt lên, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa chua xót.
"Chuyện gì vậy?" Lúc này Liên Tâm nhẹ nhàng cười nói: "Vừa rồi...!Câu Nguyệt nói..."
"A, đâu có gì đâu có gì, hiểu lầm xíu thôi" Doãn Bạc Yến khoát khoát tay rồi bắt đầu gắp đồ ăn vào bát của Liên Tâm: "Các ngươi tiếp tục ăn đi hahaha~" Một chuỗi tiếng cười che giấu cất ra, tuy cứng ngắc nhưng lại khó nén được kiều mị.
Lúc này tiếng cười của ba nam nhân ngồi ở bàn sát cửa đột nhiên dừng lại, bọn hắn cùng quay đầu nhìn lại, trong chốc lát thất thanh hét ho lên: "A! Ngọc diện yêu nữ!" Bọn hắn kinh hô vài tiếng, vội vã ném bạc lên bàn rồi bỏ chạy ra ngoài, khiến cho những vị khách ở các bàn lân cận tò mò nhìn đến với ánh mắt kì quái.
"Nè, ngọc diện yêu nữ...!Không phải là tên xưng trên giang hồ của ngươi sao" Mỗ mèo vui sướng khi người gặp họa.
Doãn yêu nữ mặt không đổi sắc nói: "Bên ngoài thanh danh của tỷ tỷ ta vẫn luôn đẹp như vậy là vì có gương mặt đẹp cùng tài đức, trong tam giới đều xưng là Ngọc Diện Quan Âm.
Mấy người bọn hắn...!khụ, chắc là bị gương mặt quan âm này làm cho chấn kinh nên tự ti mặc cảm bỏ đi thôi"
Câu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Mà Liên Tâm nghe xong không nói gì, chỉ là ở độ cong ở khóe miệng lại sinh động thêm vài phần.
"À...!Phàn, ta có thể hỏi ngươi một việc không?" Vũ An bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên nhìn Phàn Thiện, do dự hỏi.
"Chuyện gì?" Phàn Thiện ôn thanh nói.
Vũ An để bát xuống ngồi ngay người lại: "Lúc trước ở trong hậu viện ta thấy còn có một vị nữ tử nữa, nàng...!sao hôm nay không cùng chúng ta đi dạo vậy?"
Phàn Thiện suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ngươi nói nữ tử tóc bạc?"
"Đúng đúng" Vũ An gật gật đầu.
"Phốc, nhớ thương người ta thế à? Ngươi vừa gặp yêu sao?" Doãn Bạc Yến ở một bên rướn người tới trêu chọc.
"Ta..." Vũ An có chút lúng túng đỏ mặt.
"Nàng là Bạch Chúc, là thanh đao của ta hóa thân thành.
Vì chúng ta đã kết khế ước cho nên ta có thể dùng linh lực xây cho nàng một không gian.
Bình thường nàng rất ít khi ra ngoài, chỉ thích ở trong không gian đó nghỉ ngơi dưỡng sức, tinh lọc linh lực"
Phàn Thiện ôn nhu giải thích: "Không gian này duy trì dựa vào niệm lực (*) của cả hai cho nên sẽ cảm ứng tương thông, nếu ta triệu hồi thì nàng có thể hiểu được"
(*) Niệm lực: Lực trong thần trí.
"Thật là lợi hại" Vũ An sáng mắt lên, hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú: "Vậy có thể thấy được không gian trong đó không? Trong đó là dáng vẻ như thế nào? Thật muốn biết ~~.
"Thật ra ta cũng muốn xem nơi mà A Chúc thường ở" Liên Tâm vẫn luôn yên tĩnh cũng mở miệng nói.
Doãn Bạc Yến thầm rùng mình