Beta: Hina
Hái xong một nhánh xấu hổ cuối cùng bỏ vào nhẫn thì sắc trời cũng đã hoàn toàn tối đen.
Buổi tối sương lạnh ùn ùn kéo đến, trong gió truyền ra tiếng vang sột soạt của côn trùng, khi ngẩng đầu nhìn lên thì có thể thấy được hai ba ngôi sao lấp lánh giữa những cành cây.
Phàn Thiện đứng trên con đường nhỏ lát đá một hồi mới thu lại tâm trạng, ngay lúc nàng muốn ngự phong rời đi thì bỗng nhiên thấy ở xa xa hình như có bóng người đi qua.
Tuy là bị cỏ cây che khuất nhìn không rõ lắm, nhưng chỉ cần định thần một chút là có thể cảm ứng được hơi thở quen thuộc.
Đúng là Câu Nguyệt rồi!
Sau khi xác nhận thân phận thì đuôi mày của nàng căng thẳng lên.
Không phải hiện tại người nọ nên ở vực Tây Sơn sao, sao lại xuất hiện ở đây? Nhưng mà một cái chớp mắt nghi hoặc qua đi, đáy lòng lại không kiềm chế được mà sinh ra một chút mừng rỡ, chỉ là lẫn trong sự mừng rỡ này là rất nhiều điều chống cự, trong lúc nhất thời đã khiến nàng đứng yên tại chỗ, không biết nên đưa ra phản ứng gì.
Hình như...!Không chỉ có một mình Câu Nguyệt? Phàn Thiện cẩn thận đi ra thì phát hiện còn có sự tồn tại của một con yêu tinh khác, hơi thở của nó rất phức tạp.
Nàng nhịn không được bắt đầu lo lắng.
Cũng không biết con yêu tinh này là địch hay bạn, thân phận của Câu Nguyệt lại đặc biệt, người trong Ma giới đang hạ lệnh truy tìm, cho dù dứt bỏ những dư luận thì ma nguyên trong cơ thể Câu Nguyệt cũng đã đủ khiến nhiều người mơ ước, còn với tình huống hiện tại thì...!Sẽ có nguy hiểm gì hay không?
Nghĩ tới đây, cuối cùng Phàn Thiện cũng không có cách nào hờ hững được nữa, nàng không thể làm gì khác hơn từ bỏ chống cự, nghe theo tâm ý của mình mà chậm rãi đi vòng qua một mảng rừng lớn, đi về phía trước.
Ánh mắt của nàng khóa chặt vào trong làn sương mù dày đặc, lúc bước một bước tới gần thì trong lòng lại sinh ra một chút lo lắng và khẩn trương.
Mà bước chân vốn dĩ chần chừ do dự thì sau khi nghe được âm thanh mềm mại đáng yêu kia, đã không chịu sự khống chế của nàng nữa, nàng càng lúc càng đi nhanh hơn.
"Nguyên ca ca" Nàng đến gần thì nghe được âm thanh của Câu Nguyệt.
Ngữ điệu của đối phương lại dịu dàng ngoài ý muốn khiến động tác của nàng trong chớp mắt đình trệ đi.
Sau đó bước ra ngoài thêm một chút, không còn bị những cành cây che khuất nữa.
Cách một tầng sương mù mỏng, nàng nhìn thấy Câu Nguyệt ở phía trước, và bên cạnh là một nam tử xa lạ đưa lưng về phía nàng, một thân cẩm bào vô cùng tuấn tú và quý giá.
Hắn chính là "Nguyên ca ca" trong lời vừa rồi của Câu Nguyệt sao?
Ngay vừa rồi nam tử này còn muốn đưa tay lên vuốt mặt Câu Nguyệt, chỉ là đã bị sự xuất hiện của nàng cắt ngang.
Câu Nguyệt nhanh chóng đẩy hắn ra, quay đầu lại nhìn về phía nàng, sau đó vẻ mặt Câu Nguyệt ngược lại có chút kinh ngạc.
Gầy hơn rất nhiều.
Phản ứng đầu tiên của Phàn Thiện chính là lời này.
Khi nhìn thấy khuôn cằm có thể phát ra tiếng chói tai của Câu Nguyệt, trong lòng nàng như bị đâm thủng một chút.
Trong nháy mắt đường nhìn chạm nhau, phòng tuyến mà Câu Nguyệt xây lên thiếu chút nữa đã sụp đổ tất cả.
Nàng thật không muốn quan tâm điều gì nữa mà ôm lấy nữ tử ở đối diện kia.
Đã nửa tháng không gặp rồi...!Trong nửa tháng này, mỗi ngày nàng đều ăn không ngon ngủ không yên, quả thật là bị nỗi nhớ và những uất ức dằn vặt đến sắp điên mất rồi, nhưng mà người này thật nhẫn tâm, vậy mà không đến tìm nàng, còn không sợ nàng trong cơn giận dữ sẽ quay về Ma giới gả cho tên Ma Táp vương tử kia sao!?
Nàng vừa oán vừa hận, nhưng tim lại đập nhanh không chịu thua kém.
Câu Nguyệt à, ngươi có liêm sỉ một chút đi được không, đừng có quên mục đích lần này chứ!! Câu Nguyệt cố gắng ổn định tâm tình để không làm rối loạn trận tuyến.
Tam Kê bọn họ còn đang ẩn nấp quan sát đó, tuyệt đối không thể làm mất uy tín của công chúa, không để bọn họ hiểu lầm nàng bị Phàn Thiện ăn hết, hừ.
Vì vậy Câu Nguyệt ép mình dời đường nhìn sang một bên, dùng giọng điệu xa cách nói: "Sao ngươi lại ở đây?"
Lúc này nam nhân bên cạnh cũng xoay người lại nhìn Phàn Thiện, nhanh chóng nhập vai, giả vờ ngạc nhiên: "Di...!Là tu tiên à? Nguyệt nhi, các ngươi biết nhau sao?" Hắn chuyển sang nhìn Câu Nguyệt, gọi nhũ danh của nàng vô cùng thân thiết, cứ như là rất thân nhau vậy, thậm chí còn mang theo ý tứ say đắm.
Đồng tử Phàn Thiện hơi co rụt lại.
A, cẩu tinh này cũng rất cố gắng diễn, tuy là bị hắn gọi "Nguyệt nhi" gì gì đó rất khó chịu, bất quá không sao, sau khi chuyện thành công sẽ cho người vả miệng hắn là được rồi.
Câu Nguyệt cười khẽ dưới đáy lòng, nhưng ngược lại nàng đã quên trước đó mình đã uy hiếp đối phương tàn bạo thế nào, nói diễn không tốt sẽ kêu người thiến hắn.
Vì vậy cũng không cam lòng yếu thế mà ôn nhu trả lời: "Ừm, vừa tới nhân gian liền gặp phải phiền phức, nhờ có nàng cứu giúp, giữ ta lại vài hôm giúp ta dưỡng thương, hôm nay ta mới có thể cùng ngươi đoàn tụ"
Thật rốt, ung dung hào phóng, không lộ kẽ hở.
Khóe miệng khẽ cong trả lời xong, chợt dư quang lặng lẽ nhìn sang phản ứng của Phàn Thiện, cố gắng tìm trong thần sắc vân đạm phong khinh kia một chút biến hóa.
Chỉ tiếc, lại không thấy được nửa phần.
"À, thì ra là vậy" Cẩu tinh nghe xong phối hợp gật đầu, tiến lên một bước đi tới trước mặt Phàn Thiện, cảm kích nói: "Thật sự là nhờ có ngươi chiếu cố Nguyệt nhi nên chúng ta phải hảo hảo cảm tạ ngươi mới phải" Hắn cố ý nhấn mạnh nói "chúng ta", vừa nói vừa quan sát nữ tử trước mặt, lại bất ngờ phát hiện nàng lớn lên thật đúng là đẹp mắt, nhịn không được lộ ra vài phần kinh diễm.
"Không cần" Phàn Thiện thản nhiên nói.
Mới vừa rồi là trong lòng nàng hơi loạn, hiện tại yên tĩnh lại một chút thì đã rất nhanh nhìn ra manh mối, giữa Câu Nguyệt và nam tử này tựa hồ có chút quái dị.
Nhưng bất luận thế nào nàng cũng không thể không thừa nhận, lúc này trong lòng nàng có chút khó chịu, vì vậy lúc âm thanh phát ra cũng mang theo băng lãnh khó phát giác: "Các ngươi là quan hệ gì?"
Đáy mắt Câu Nguyệt chợt lóe lên, trong nháy mắt tâm tình liền sáng sủa, người này thật sự ghen sao?
"Ta và Nguyệt nhi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lần này ta muốn dẫn Nguyệt nhi về Ma giới, sau đó tự mình cầu hôn với Ma tôn" Ngoài miệng tên cẩu tinh này nói như vậy, nhưng hoàn toàn không hề có dáng vẻ chân thành, thâm tình mật ý như vừa rồi.
Lúc này hắn đã bị mỹ nhân lạnh lùng trước mắt hấp dẫn rồi.
Thật có khí chất! Đẹp quá...!Ánh mắt của hắn dần dần nhìn đăm đăm.
Cao gầy như vậy, lạnh lùng như vậy, tiên khí bức người, khí chất cường đại như vậy quả thật là kiểu mà hắn thích a! Không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp được tiên tử như đi ra từ trong mộng, chẳng lẽ là trúng mũi tên đã định trước sao...!
Cầu hôn? Phàn Thiện nghe hắn trả lời như vậy thì nàng hơi chớp con ngươi màu hổ phách của mình.
Chậc...!Ánh mắt băng lãnh này a ~ thích quá ~ cẩu tinh say sưa ôm ngực của mình, nở hoa si.
Câu Nguyệt quay sang nhìn bộ dáng đó của hắn thì thật muốn cho hắn một cái tát.
Sắc nam nhân dám nhìn chằm chằm Đại Cẩu nhà nàng! Với lại, ánh mắt thẹn thùng nhưng tràn ngập tình yêu này là sao? Lão nương gọi ngươi tới làm tình địch của Phàn Thiện mà!!
Nàng hung hăng giẫm lên một chân của hắn.
Lúc này mỗ cẩu tinh mới lấy lại tinh thần, "A, đúng, đúng rồi.
Tại hạ Lâm Nguyên, Lâm trong mộc tú vu lâm, Nguyên trong liên trung tam nguyên (*).
Xin hỏi tiên...ách, quý danh của cô nương?"
(*) Mộc tú vu lâm: chỉ người phẩm hạnh hoặc tài hoa xuất chúng.
Liên trung tam nguyên là đỗ đầu liên tiếp ba kì thi hương, thi hội, thi đình.
Câu Nguyệt hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy sự nhẫn nại của mình sắp đến cực hạn rồi.
Tên cẩu tinh này có chết cũng không tiếc!
Phàn Thiện tức khắc thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Hai người trước mắt này bằng mặt nhưng không bằng lòng, cảm giác thật sự lại không thể nói rõ ràng.
Câu Nguyệt thế nhưng vì giận nàng mà cố ý đi tìm cẩu tinh tới diễn kịch sao? Nghĩ cũng thật giỏi.
Phàn Thiện nâng cằm lên, nhàn nhạt trả lời hai chữ: "Phàn Thiện".
"À,