Phàn Thiện ngự phong theo hướng cảm ứng của Già La hoàn, đi tới trước một sơn cốc.
Nơi này cách Thần Ẩn rất xa, là sơn vực không người nơi biên cảnh Phong Lâm.
Hơi thở trong núi quỷ quyệt, sương mù dày đặc, còn chưa bước vào đã cảm thấy hơi áp lực, dường như có một lực lượng bí ẩn áp chế linh lực trong thân thể, bất kể là tiên ma đều khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Nếu không phải bị mang đi, Câu Nguyệt sẽ không đến chỗ thế này.
Đối phương là ai, muốn làm gì với Câu Nguyệt?
Không kiềm chế được nỗi nôn nóng dưới đáy lòng đang lan tràn nhanh chóng.
Nàng nắm chặt liễu đao ô đồng, giơ tay bổ đôi chướng khí đặc sệt phía trước, rồi xuyên thẳng vào rừng cây rậm rạp như một mũi tên sắc bén bay ra, rất nhanh thân hình đã bị sương mù từ từ khép lại bao phủ.
Nàng hiểu rõ bây giờ Câu Nguyệt đang thời thời khắc khắc phải đối mặt với nguy hiểm.
Càng đi vào sâu sơn cốc, nàng càng kinh hãi, nơi này vậy mà có không ít hài cốt của yêu ma! Phần lớn hài cốt đều chết khá đáng sợ như là bị chân hỏa bỏng cháy đến chết, nguyên thần tan nát, chỉ để lại oán khí quanh quẩn nơi này.
Lại xem vị trí phân bố cùng tàn tích phù chú xung quanh, trận cục nơi này rất mạnh.
Hết thảy đều quá mức quỷ dị.
Chỗ như vậy quả thực giống như pháp trường dùng để xử tử yêu ma.....!
Suy nghĩ lo lắng càng thêm rõ ràng.
Lúc này, cảm ứng Già La hoàn bỗng trở nên mỏng manh, bước chân Phàn Thiện cứng lại, thoáng chốc bối rối.
Chẳng lẽ......!Đã muộn? Sắc mặt nàng trắng bệch, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, ngưng thần cảm nhận một tia hơi thở quen thuộc ở sâu trong lớp chướng khí, lao nhanh đến đó.
Không thể để Câu Nguyệt xảy ra chuyện.
Tuyệt đối không thể......!Mất đi nàng.
......!
Tận sâu trong sơn cốc, rừng rậm che trời.
Củi được chất trên đài bằng đá, Câu Nguyệt bị trói vào giá gỗ ở giữa, máu rỉ ra từ khóe miệng.
Nơi này khiến toàn thân nàng khó chịu, tinh lực như bị rút cạn, đầu óc căng đau, mùi hăng hắc xung quanh làm nàng không thở nổi.
Đạo sĩ đứng trước đài, lấy thanh kiếm Đồng Tiền ra, bày bố trận cục bốn phía, vừa đếm vừa cười ha hả: "A ha ha ha, thời cơ vừa lúc! Đây là ý trời!"
"Yêu nghiệt, chỉ trách ngươi là yêu ma, lòng mang ác ý, nguy hại nhân gian!" Gã hướng về phía Câu Nguyệt, vẻ mặt đoan chính, mắt phát sáng lên: "Hôm nay vừa lúc gặp cơ duyên, bần đạo tại đây thay trời hành đạo, tiêu diệt tai họa!"
Câu Nguyệt đau đầu kinh khủng, nghe thấy lời nói hiên ngang lẫm liệt của gã, nàng tức giận đến cười lạnh: "A, đạo sĩ chết tiệt nói dễ nghe ha, nơi khác nhiều yêu ma quỷ quái làm loạn như vậy sao ngươi không đi bắt mà lại hao hết tâm tư tới tìm ta gây rối? Vậy là thay trời hành đạo à?"
So sánh với Phàn Thiện, loại người ngoan cố, hủ bại này đúng là cặn bã!
"Hừ, yêu nghiệt chớ giảo biện! Ngày đó nếu không phải ta kịp thời đuổi tới, mấy mạng người kia chẳng phải đều mất trong tay ngươi?! Ngươi tu đến ma nguyên, lại không thể khống chế tâm tính, cuối cùng sẽ có một ngày tạo thành đại họa, hiện giờ nên kết thúc ngươi mới phải!"
Nói xong, đạo sĩ hướng kiếm Đồng Tiền lên bệ đá, quát: "Thiên địa uy thần, tru sát quỷ tặc, phong bá dẫn đầu, lôi sư theo sau, triệt trong lẫn ngoài, sai khiến phong lôi, cấp tốc nghe lệnh, lên!"
Vân lôi thoáng chốc tụ lại.
Đây là trận cục hắn khổ tu nhiều năm mới luyện thành.
Nhớ trước đây chính mình trải qua không ít nhấp nhô mới đột phá phá Trúc Cơ, luyện được Kim Đan, hiện giờ tu vi đã tăng nhiều.
Giờ gã sẽ dùng trận pháp này xử quyết tà ma dơ bẩn! Tất cả tà ma đều là tai họa, đều đáng chết!!
Hắn nhớ tới cảnh tượng bảy năm trước, tiểu sư muội bị yêu ma hại chết kia, trên trán lại nổi lên gân xanh, lòng cừu hận càng thêm sâu nặng.
Ngay sau đó giơ tay, đánh ra hai cây ma đinh huyết tước.
Đinh dài cắm vào vai, đóng đinh cơ thể trên cọc gỗ.
Cơn đau nhói lập tức xuất hiện, đau đến xuyên tim thấu xương.
Câu Nguyệt kêu lên một tiếng, gắt gao cắn răng áp mùi vị tanh nồng trong cổ họng xuống, sát khí trong cơ thể bắt đầu xao động, con ngươi lam bích cũng biến thành màu đỏ rực.
Nhìn hành động tiếp theo của nam nhân đứng đằng xa, ánh mắt nàng cứng đờ.
Đạo sĩ kia treo hồ lô bát quái lên không trung, nhúng vào nước lạnh, đốt chân hỏa lên.
Sóng nhiệt ngập trời ập tới, lửa cháy nghi ngút, ngay cả cành cây bên trên cũng bị lật tung.
Lửa khói đỏ tươi rào rạt phóng đến như sắp bén lên người, sắc mặt Câu Nguyệt thay đổi, rốt cuộc đáy mắt cũng hiện lên tia sợ hãi.
Khi Phàn Thiện đuổi tới đây, chính mắt nhìn thấy người thương hôn mê, chết dần chết mòn trong ngọn lửa.
Trong phút chốc, tròng mắt nàng co rút, tim như ngừng đập.
"Câu Nguyệt!!"
Đạo sĩ đang niệm chú nghe thấy tiếng gọi bí ẩn mang theo giận dữ, vừa quay đầu lại thì thấy một lá bùa xẹt qua, dập tắt ngọn lửa.
Người đến chớp mắt vọt lên đài, nhanh đến nỗi hắn không nhìn rõ.
Cây củi phát nổ, bị cuốn trôi đi, hồ lô trên không cũng vỡ thành nhiều mảnh.
Ánh lửa lập tức tắt toàn bộ, tro tàn rơi vãi bên chân.
Gã phất tay áo lùi lại vài bước, phát hiện người trên cọc gỗ giữa đài cũng biến mất, được nữ tử bạch y ôm vào trong ngực, tay nàng còn kẹp chặt hai cây ma đinh huyết tước, dường như muốn bóp nát chúng.
"Ngươi là ai! Tại sao lại phá trận của ta!" Hắn nhặt mảnh vỡ hồ lô bên chân lên, nổi giận nói.
"Ngươi đang làm gì." Nữ tử đầu kia nặng nề mở miệng, khi ngẩng đầu nhìn sang, đôi con ngươi màu hổ phách hóa thành vàng ròng khiến gã run sợ.
"Ngươi đã làm gì với nàng!" Phàn Thiện gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, cắn răng nói.
Nàng cố gắng bình ổn cơn cuồng nộ dưới đáy lòng, siết chặt đầu ngón tay đến trắng bệch.
Nàng luôn cẩn thận bảo vệ người đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, nay nàng ấy lại phải chịu đựng đau đớn thế này, suýt thì không thể vãn hồi.
Nhìn miệng vết thương dữ tợn kia, giờ khắc này, nàng đau lòng tột cùng.
Tất cả là nàng sai.
Đều do nàng......!
"Đạo hữu có ý gì?" Đạo sĩ sửa miệng, nhưng khi thấy ánh mắt đau lòng quyến luyến khi nhìn Câu Nguyệt của Phàn Thiện, vẻ mặt gã nghiêm lại: "Chẳng lẽ ngươi quen biết ma nữ này?" Nữ tử này toàn thân đầy tiên tức thuần khiết, thanh phong ngạo cốt không dính bụi trần, chắc chắn là nhân tài tu đạo kiệt xuất, sao lại có quan hệ với Ma tộc.
Phàn Thiện không để ý tới lời chất vất của gã, tạo một kết giới rắn chắc bên cạnh, cẩn thận đặt Câu Nguyệt vào, mới lạnh lùng trả lời: "Nàng rất quan trọng với ta."
"Ngươi?!" Đạo sĩ nhíu mày: "Ngươi có biết ả là ma không!"
"Thì sao, dù là yêu ma cũng có tốt có xấu! Nàng là dạng người gì, ta rõ nhất." Phàn Thiện giương tay tế Bạch Chúc, chậm rãi rút lưỡi đao ra, hàn quang phản chiếu sự quyết tuyệt: "Ta không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương nàng." Người tổn thương nàng, nhất định phải trả giá đại giới.
Đạo sĩ thấy nàng muốn bảo vệ ma nữ kia, cả giận nói: "Hừ! Chính tà không đội trời chung, trừ ma vệ đạo mới là lẽ thường tình.
Ả rõ ràng là tà ma mang nghiệp chướng nặng nề, đừng có bị mê hoặc! Ngươi thân là người tu tiên, sao có thể làm bạn với yêu ma! Thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng!!"
"Đủ rồi!" Phàn Thiện lạnh giọng ngắt lời, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi cơn giận: "Đến tột cùng nàng đã làm chuyện thương thiên hại lí gì?!"
"Bất luận trước kia như thế nào, nhưng ít ra bây giờ nàng sẽ không tổn thương người vô tội, ta tin sau này cũng sẽ không! Tâm tính nàng vốn không xấu, dù vừa nãy chịu đau đớn như vậy, nàng vẫn cố gặp áp chế ma tính trong ngươi, sao ngươi có thể chỉ trích nàng nghiệp chướng nặng nề?"
"Hơn nữa, nàng đã từng cứu bao nhiêu người, ngươi có biết không? Chỉ vì nàng là Ma tộc, nên phải tru sát? Tàn nhẫn độc ác, đúng sai chẳng phân biệt, có khác nào những yêu ma lạm sát người vô tội không?!"
Trường đao khua sang bên sườn, ánh đao sắc bén chớp mắt cắt đứt một góc của thạch đài, gió cát nổi lên, tay áo tung bay.
Nữ tử tiên khí bức người đứng trên đài, ánh mắt lạnh băng, tựa như Tu La.
Sát y lạnh thấu xương truyền đến, đạo sĩ lui ra sau một bước, trán đổ mồ hôi lạnh.
Gã bỗng nhiên cảm thấy người nọ phía trước chính là ác thú đang bạo nộ, tùy thời sẽ nhào lên xé xác gã.
Gã không khỏi sinh ra chút sợ hãi, khí thế cũng yếu đi không ít, nhưng vẫn mạnh miệng mắng: "Nhân từ với yêu ma là lòng dạ đàn bà!"
"Ngươi chấp mê bất ngộ, uổng đạo tu tiên!" Gã nói khích.
Tay lướt qua mười tám lỗ trên thân kiếm Đồng Tiền, hừ lạnh: "Nếu ngươi li kinh phản