Vân Vụ sơn nằm ở phía bắc của Thần Ẩn, tuy thế núi không quá mức hiểm trở nhưng địa vực lại rất rộng lớn, thung lũng bạt ngàn, rừng cây cao ngất rậm rạp.
Các khe rãnh, hố đá do thiên nhiên hình thành trải rộng khắp nơi như bẫy rập.
Sương mù dày đặc quanh năm, có đủ loại kỳ cầm mãnh thú qua lại.
Giữa đêm đông, nơi này như một mê cung khổng lồ đầy rẫy nguy hiểm, khiến con người ta mệt mỏi.
Mà đóa kỳ hoa Vân Liên lại chỉ mọc ở nơi như vậy.
Chúng không thích nắng, tất cả mọc sau lưng núi và cũng chính là phía nam của Vân Vụ sơn.
Sau khi thảo luận, ba người Phàn Thiện quyết định tách ra hành động.
Bọn họ sẽ đi những chỗ có nhiều mây, hoa sen trước.
Bạch Chúc dẫm lên cành cây, lướt nhanh qua khu rừng, thân hình linh hoạt, nhẹ nhàng uyển chuyển như lông hồng.
Ánh trăng đêm phủ xuống sáng ngời, gió lạnh rít gào bên tai, dưới những tán cây là sương mù dày đặc.
Nàng tăng nhanh tốc độ, khuôn mặt trầm tĩnh mang chút vội vàng.
Tìm quanh lưng chừng núi một lúc lâu vẫn không thấy dấu vết người kia, nàng đổi hướng sang đỉnh núi.
Lúc đi qua một mỏm đá, nàng bỗng dừng lại, bay nhanh đến bên vách núi, vẻ mặt thay đổi.
Tìm được rồi.
Nơi này còn lưu lại hơi thở của người nọ, dù rằng chúng rất mỏng manh.
Nhưng mà......!hình như hơi khang khác bình thường, không giống lắm.
Ánh mắt nàng trở nên sắc bén, lập tức phóng linh lực ra tứ phía.
Một lát sau, nàng thu hồi linh lực, mày nhăn lại.
Quả nhiên tình huống xấu nhất đã xảy ra.
Bạch Chúc rũ mắt nhìn xuống vách núi, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh tối tăm, sâu không thấy đáy.
"Ngu ngốc......" Bạch Chúc siết chặt hai tay, cúi người nhảy xuống.
Chắc chắn Vũ An ở bên dưới, nhưng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Chắc không ngốc đến nỗi trượt chân té xuống đâu nhỉ, cũng không biết có bị thương không.....!Nàng vung tay áo quét sạch sương mù chắn phía trước.
Vách đá này còn sâu hơn nàng đoán, từ đỉnh núi đến nơi rơi xuống phải cách tầm ngàn trượng là ít.
Khi nàng đến gần, sương mù dày đặc dạt ra hai bên.
Cảnh tượng trước mắt Bạch Chúc đặc biệt đến nỗi làm đôi mắt luôn bình tĩnh thản nhiên nổi lên gợn sóng.
Đêm trăng tròn làm ngũ quan nữ tử nửa quỳ gần đó thêm tinh xảo kinh diễm, làn da trắng như tuyết được phủ lên một tầng ánh sáng thánh khiết nhàn nhạt, mái tóc vàng yêu dị sáng rực mềm mại như sóng, dài đến tận thắt lưng.
Dù cả người nàng nhếch nhác bẩn thỉu, quần áo rách vài chỗ, dính máu loang lổ nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ mỹ lệ của nàng, ngược lại tăng thêm mấy phần quỷ mị mê người.
Vũ An này toát ra một loại hương vị mê người của nữ tử thành thục, giống như thoát thai hoán cốt, xa lạ đến nỗi Bạch Chúc gần như không nhận ra.
Đây mới là nguyên hình của nàng sao.........!Hấp huyết tộc, An công chúa bị phong ấn.
Sau mấy giây thất thần, Bạch Chúc không còn thời gian để thưởng thức nữa, bởi vì nàng phát hiện trong ngực người nọ còn ôm một nữ tử thoi thóp, tay nàng còn đang cầm lấy cánh tay chảy máu của người ta, từ từ cúi xuống, sáp lại.
"Ngậm miệng lại!" Dưới tình thế cấp bách, Bạch Chúc quát ra tiếng.
Nàng hiểu việc Vũ An biến thân có liên quan đến đêm trăng tròn hôm nay và hai ngày chưa được uống máu.
Lúc này nàng chỉ sợ Vũ An bị mê hoặc mất lí trí, nếu không khống chế được mà cứ để nàng tùy tiện hút máu vật sống sẽ rất dễ bị đọa hóa.
Gương mặt tươi tắn luôn nở nụ cười rạng rỡ mọi ngày bỗng hiện lên trong tâm trí, đáy lòng Bạch Chúc xoắn lại.
Nàng bỗng khó thở, xoay người phi xuống trước mặt Vũ An, nắm lấy cổ tay nàng: "Tỉnh táo lại đi! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?"
Vũ An hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy nữ tử tóc trắng đứng thẳng người bên cạnh, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra chút ngẩn ngơ.
Trông thấy thần sắc sắc bén của người nọ, nàng từ từ mỉm cười, tựa như trút được gánh nặng mà dựa nghiêng, đặt hoàn toàn trọng lượng của bản thân vào đối phương.
"May là ngươi đã đến rồi" Một giọng nói nhỏ nhẹ thì thầm bên tai, giống như đang thở dài.
"Sao?" Bạch Chúc vô thức nắm chặt tay, cúi đầu bắt gặp một đôi con ngươi màu nâu sáng như sao.
"A, ta định cứu nàng ấy nhưng lại cùng ngã xuống.
Đêm nay hơi đặc biệt, giờ ta hết sức rồi" Vũ An nói với giọng vô tội, thoải mái nhẹ nhàng như đang giỡn chơi, nhưng vì thân thể suy yếu, môi dần tái trắng, trái lại tạo ra cảm giác xinh đẹp bệnh tật, làm người ta thương yêu: "May mà ngươi đến rồi, nếu không ta chẳng biết phải làm sao"
Xem ra......!vẫn tỉnh táo.
Bạch Chúc nghe xong mới khẽ thở ra, trong lòng bỗng buồn bực lạ thường, "Ai bảo ngươi không ăn đã tự tiện ra ngoài!"
"Ngươi giận sao?"
Bạch Chúc không nói lời nào, lạnh lùng lườm một cái, rồi nhanh chóng khôi phục khuôn mặt vô biểu cảm mọi ngày.
Nàng đỡ người ngồi xuống, bắt đầu xem miệng vết thương: "Bị thương ở đâu, cho ta xem"
Vũ An lắc đầu rồi chỉ về phía nữ tử nằm trên mặt đất: "Xem nàng trước đi, nàng nghiêm trọng hơn, cánh tay bị đá cào xước hết, chảy nhiều máu lắm" Rất lãng phí......!
"Ta còn tưởng rằng nàng bị ngươi cắn"
"Sao lại thế được?!" Vũ An trừng to mắt, lúc sốt ruột giải thích lại lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu thường ngày: "Ta chỉ muốn giúp nàng liếm liếm......!Không, ý ta là giúp nàng khép miệng vết thương.
Ta biến về nguyên hình sẽ có công năng chữa trị, có thể dùng nước bọt chữa thương giúp người khác"
Nhìn dáng vẻ quen thuộc này của nàng, đáy lòng Bạch Chúc bất giác mềm đi.
Nhưng rồi nghe những lời đó lại tưởng tượng ra cảnh Vũ An mị hoặc liếm da thịt người khác, hơi nhíu mày: "Sau này không được chữa thương cho người khác"
"Tại sao?"
"Không được hỏi"
"A......" Thấy giọng điệu của Bạch Chúc trở nên dữ dằn, Vũ An đành ngậm miệng, cụp mắt xuống nhìn cánh tay chảy máu của nữ tử nằm trên mặt đất dần được linh lực chữa khỏi.
Im lặng một lát, nàng lại do dự mở miệng hỏi: "Bạch, ta biến thành thế này......!Ngươi, ngươi không thấy kỳ quái sao"
"Có gì mà kỳ quái" Bạch Chúc bình thản nói: "So với nguyên hình cự khuyển hung ác của Phàn Thiện cùng nguyên hình con mèo nhỏ giả bộ ngoan ngoãn của Câu Nguyệt và ta.....!nói chung, ngươi đã là bình thường nhất"
"Vậy thì tốt rồi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không thích......" Vũ An vui vẻ nói.
"Rất thích" Nữ tử tóc trắng buột miệng bật thốt.
"Hả? Ngươi nói cái gì?" Cái cổ trắng nõn của người nọ quơ quơ trước mắt Vũ An làm tâm trí nàng hoảng hốt, nghe không rõ.
"......" Bạch Chúc hiển nhiên cũng mới nhận ra mình vừa nói cái gì, động tác tay hơi dừng lại, lập tức giương mắt trừng lên, tên quỷ hút máu nào đó rất không có tiền đồ mà im lặng.
Không gian tĩnh lặng càng làm cảm xúc kỳ quái trong lòng nàng lan tràn, Bạch Chúc buồn bực chuyển đề tài: "Không ngờ năng lực tự khống chế của ngươi cũng không tệ lắm" Vậy mà dưới tình huống này không cắn cổ hút máu người ta.
Dứt lời không nghe thấy tiếng đáp, Bạch Chúc nâng mắt nhìn, phát hiện người nọ đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cổ mình, nuốt nước miếng.
Bạch Chúc lạnh nhạt kéo cổ áo lên, tiếp tục chữa thương cho người ta.
Sau đó như phát hiện cái gì, nâng cằm ngắm nghía nữ tử đang hôn mê, hỏi: "Nàng là Bạch Lộc tinh? Rớt xuống vách núi là do trượt chân hay muốn tự sát thế?"
"Hả?" Ánh mắt Vũ An sáng lên: "Hóa ra cô nương này là Bạch Lộc tinh, bảo sao thơm thế!"
Bạch Chúc: "......"
"A, không phải, ta, ý ta không phải thế........." Vũ An thấy biểu cảm của ai kia liền vội vàng lắc đầu xua tay, mái tóc màu vàng óng mượt khẽ đung đưa, vẽ ra một đường cung tuyệt đẹp trong không khí.
"Thật ra lần ngoài ý muốn này đều là lỗi của ta, là ta dọa nàng sợ.
Lúc đó ta không tìm được đường về, vừa khéo thấy nàng bèn giữ lấy hỏi một chút, không ngờ nàng lại cho rằng ta là kẻ xấu, xoay người chạy mất.
Rồi nàng ấy dẫm hụt một chân, ngã xuống vách đá.
Dưới tình thế cấp bách, ta vội giữ lấy nàng, ai ngờ đột nhiên không đứng vững......" Càng nói giọng càng nhỏ xuống, có chút ngượng ngùng.
"Ngốc" Nữ tử tóc trắng nhàn nhạt nói, rồi lại bổ sung một câu: "Chắc là ngươi uống máu