Beta: Hina
Ngày hôm đó dưới gốc cây hạnh trong miếu Thần Ẩn, linh thể hình người nằm sấp trên lưng nữ tử ấy, trông giống như một đứa trẻ, nhưng lại có làn da màu xanh nhạt, và mái tóc dài rậm xoăn như rong biển, hai cánh tay quấn vào cổ nữ tử đó ướt giống như bị ngâm trong nước.
Điều khiến Phàn Thiện ấn tượng nhất chính là vẻ mặt kỳ lạ của nó khi đó.
Không phải độc ác hay oán hận, mà là căm phẫn đau đớn cùng với sự mông lung và không cam lòng, khi nhìn về phía nàng, trong con ngươi màu xanh đen ảm đạm, không có tiêu cự.
Nó không giống với những con quái vật hại người khác, dường như có rất nhiều điểm khác biệt không rõ ràng, chỉ là nhất thời không hiểu rõ được.
Phàn Thiện chưa từng gặp qua linh hồn như vậy, thậm chí không nhìn ra được nguồn gốc của nó, chỉ biết nó chắc chắn không phải là linh hồn của người chết hóa thành.
Nhưng thứ này đã quấn lấy nữ tử ấy rất lâu rồi, dường như nó chỉ muốn hút tinh khí mà thôi, từ đầu tới cuối không có hành động nào khác, nhưng lại kề cà không muốn rời khỏi, bám chặt trên lưng như ký sinh trùng, khiến nàng ta càng ngày càng suy nhược.
Nhớ lại cảnh tượng lần thứ hai nhìn thấy con yêu quái đó tại nơi ở của nữ tử kia, Phàn Thiện không khỏi nhíu mày.
Tóm lại là giờ nó có muốn đoạt mạng người ta không.
"Sau đó ta có đến xem qua một lần, nhưng không tìm được cách giải quyết, nên đã để lại ám phù trên người nữ tử đó để tiếp tục quan sát" Sau khi nói rõ những gì đã trải qua, nàng nhỏ giọng nói: "Lần này...!ta cũng không chắc lắm"
"Ngay cả ngươi cũng không chắc có thể đối phó được sao?" Người đang ở trong lòng nàng suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: "Nghe ngươi nói vậy, con quỷ đó là linh hồn đổi mạng sao?"
"Ngươi biết linh hồn đổi mạng?"
"Dù sao cũng là công chúa Ma Giới, đương nhiên cũng biết ít nhiều" Câu Nguyệt khẽ hất cằm, trong đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh cành cây nhanh chóng lùi lại, "Lấy đoạt xá làm mục đích ký sinh trên cơ thể người sống, hút chân khí, dần dần ngầm chiếm đoạt cơ thể vật chủ, sau đó chuyển đổi linh hồn, cuối cùng chiếm đoạt thể xác, để được giải thoát----Đây chính là linh hồn đổi mạng.
Thế nào, ta giải thích đúng chứ?"
"Ừm, không sai" Phàn Thiện mỉm cười, cúi xuống nhìn nàng, sau đó chân đạp lên ngọn cây rồi phi lên, lướt nhẹ như bay trên những mái nhà với các dãy ngói cao thấp chằng chịt.
Nàng lại nhỏ giọng nói: "Lúc đầu ta cũng tưởng rằng thứ đó là linh hồn đổi mạng, nhưng sau đó ta đã phủ nhận khả năng này.
Linh hồn đổi mạng do linh hồn con người biến thành, nhưng nó không phải, với lại, mặc dù nó có hình dạng con người nhưng lại không có hai chân, mà lại có vây đuôi tựa như loài cá"
"A, vậy sao" Câu Nguyệt ôm chặt cổ nàng hơn, "Rốt cuộc nó là loại quái vật gì vậy, sao trước giờ ta chưa từng nghe qua"
"Ta cũng không rõ lắm" Vẻ mặt Phàn Thiện hơi đơ ra, "Hình như nó không sợ trận pháp phục yêu này, những cách trước đây cũng không gây ảnh hưởng gì với nó, nếu mạnh tay hơn lại sợ gây tổn thương đến nữ tử người phàm này, cho nên rất khó đối phó"
Câu Nguyệt nghe xong không khỏi cảm thấy lo lắng.
Lúc này Phàn Thiện đã ôm nàng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, khom lưng dịu dàng đặt nàng xuống.
Sau khi đứng dậy nàng nhìn xung quanh, nàng phát hiện mình đang ở trong một ngõ hẻm sâu tối om, đối diện là cửa của một ngôi nhà, xuyên qua bức tường có thể thấy bên trong vẫn còn sáng đèn.
Lúc này mà còn chưa tắt đèn, chắc chắn là chỗ ở của nữ tử đó.
Phàn Thiện bước tới và gõ cửa, lập tức có một tiểu cô nương trông như nha hoàn cầm đèn hấp tấp chạy tới, cẩn thận từ trong khe cửa nhìn ra ngoài.
Nhìn thấy là Phàn Thiện, vẻ mặt nàng ta mừng rỡ vô cùng, nhanh chóng mở cửa chạy ra, mắt vốn dĩ đã sưng lại tiếp tục ngấn lệ: "Phàn đại nhân, người, người thực sự đến rồi, thật tốt quá, chủ nhân nhà ta lại phát bệnh, có vẻ như, có vẻ như lần này rất nghiêm trọng!"
Giọng nói của cô nương này có chút kỳ lạ, lo lắng tới mức không nói lưu loát được, hai tay thì ra dấu loạn xạ.
Phàn Thiện gật đầu ý nói mình đã hiểu rồi, nhẹ giọng nói: "Đưa bọn ta vào trong, Huệ Tử"
"A được được, mời vào!" Lúc này nàng ấy mới nhìn thấy rõ còn có một cô nương khác, tướng mạo vô cùng xinh đẹp đang đứng bên cạnh, cũng không kịp nghi ngờ gì, chỉ vội vã đáp lời rồi nhường đường, dẫn hai người đi vào.
Câu Nguyệt đứng một bên xem bọn họ nói chuyện với nhau, không nói gì, chỉ liếc nhìn Phàn Thiện với ánh mắt mờ ám cười như không cười.
Người phía sau như bị nhìn trúng tim đen khó giải thích được: "Nếu ngươi muốn biết chi tiết những chuyện đã xảy ra, thì sau này ta sẽ kể ngươi nghe"
Không ngờ người đẹp lại lạnh lùng bác bỏ nàng: "Hả, ai muốn biết chuyện của ngươi chứ" Nói xong sẵn tay hất mái tóc dài ra sau cổ, lướt qua nàng, theo Huệ Tử nàng nương đi vào trong tiền viện.
Nàng bị mái tóc có hương thơm khó cưỡng đó hất vào mặt, chớp chớp mắt, rồi nhanh chóng bước theo.
"Hai vị đại nhân mời đi bên này" Huệ Tử nàng nương dẫn đường có vẻ khá sốt ruột, nàng dẫn mọi người rẽ vào một con đường tắt để đi nhanh hơn.
Trên thực tế, nếu như không phải cảm thấy vô lễ, nàng thật muốn kéo hai người này trực tiếp bay qua đó.
Câu Nguyệt đi phía sau nàng ta nhìn xung quanh, mày dần nhíu lại.
Không biết vì sao, khi nàng bước vào nơi này thì cảm thấy toàn thân không thoải mái, cảm giác trong không khí xung quanh có một mùi kỳ lạ không thể diễn tả.
Hơn nữa, vừa nãy lúc đi đến đây, trên đường trăng vẫn còn sáng, đến đây lại giống như bị nuốt đi vậy, u ám rợn người, ngay cả ánh đèn vàng dưới hành lang cũng toát ra một sự ớn lạnh.
Nàng nhìn thấy giữa sân còn có một cây đại thụ sắp bị chết khô, cành khô trơ trụi tĩnh lặng trong khung cảnh tối tăm, giống như bất động, không nhúc nhích.
Trong sân lại không có gió...!
Câu Nguyệt cau mày, ngước nhìn cành cây đó thêm vài lần.
Người phía sau phát hiện vẻ mặt nàng hơi kỳ lạ, nhanh chóng bước tới bên nàng: "Sao thế?".
Nàng lắc đầu, cũng không chú ý phía trước còn có một tiểu cô nương đang nhìn mình, nàng vươn tay nắm lấy đối phương, mười ngón tay đan vào nhau: "Lần này ngươi...!nhất định phải cẩn thận"
"Được" Phàn Thiện cũng cảm nhận được sự khác lạ, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng động viên.
Huệ Tử dường như hơi bất ngờ, ánh mắt thoáng chốc do dự nhìn bọn họ, không biết nghĩ đến việc gì, trong mắt hiện lên rất nhiều lo âu.
Khi cả ba bước vào hành lang thì gặp vài nam hầu đang đứng đó, họ đồng loạt khom lưng với Huệ Tử, vẻ mặt nghiêm túc.
Đi thêm vài bước, thì có thể nghe thấy trong căn phòng cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân loạn xạ, cùng với tiếng kêu gào cuống cuồng lo lắng.
Huệ Tử không kiềm được mà bước nhanh hơn, gần như chạy nhanh vào phòng, lao đến bên giường, nước mắt vừa ngừng lại trào ra: "Công chúa, người sao rồi, cố gắng lên, Phàn đại nhân đến rồi, nhất định sẽ có cách thôi!"
"Phàn đại nhân..." Đám người hầu trong phòng đang cầm chậu nước thuốc, đốt bùa lập tức dừng lại, tất cả quay đầu nhìn sang, như là nhìn thấy cứu tinh, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Cả hai người hầu nhỏ vừa nãy còn ngồi trong góc khóc lóc cũng nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt.
Câu Nguyệt vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này, dùng ngón út khều khều lòng bàn tay Phàn Thiện: "Nè, nữ tử người phàm bị ác linh bám vào người không buông đó có thân phận gì vậy? Sao ta nghe bọn họ gọi.."
Phàn Thiện nắm lấy bàn tay búp măng trong tay, "Nàng ta là công chúa Phí Tử, là người mà nước Đông Tang trước nay luôn tuyên bố với bên ngoài rằng nàng ta đang dưỡng bệnh"
"Đông Tang? Ta đã từng nghe qua, hình như cách Phong Lâm rất xa, sao lại ở đây chứ?"
"Có lẽ là vì lời tiên tri của một vị thuật sĩ nào đó trong nước bọn họ" Phàn