Nói chuyện được một lúc, cách đó không xa đã có người đuổi tới.
Cách cổng bằng đá ở ngoài hành lang, Triệu đại thiếu gia cùng các gia đinh tay chân căng cứng đi về bên này, biểu hiện trên mặt dại ra, bắp thịt xanh trắng, quả nhiên là cương thi.
Hắn nhìn thấy các nàng, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ, dẫn theo mấy người bước nhanh hơn.
Phàn Thiện chỉ chỉ sân bên trái "Bên này" nói xong thì đi vào bên trong cổng đá.
Câu Nguyệt đi theo phía sau nàng, bất mãn nói: "Chờ chút, chẳng lẽ chúng ta phải tránh né tiếp sao?" vốn dĩ còn tưởng là có thể nhân cơ hội tóm lấy những người kia xả giận...!
"Bọn họ chịu không nổi đâu" Phàn Thiện biết tâm tư của nàng, trầm giọng nói: "Ngươi nhẫn nại một chút, hơn nữa chú ý tránh xa, đừng để bị thương"
"Mộng ma tuy không ở trong ảo cảnh này, nhưng nó có thể lấy thân thể của những người kia làm tai mắt, mượn tay bọn họ làm ta và ngươi bị thương, một khi đã bị thương thì tà khí sẽ lập tức đi vào cơ thể" nàng quay đầu lại nhìn thấy tất cả những bóng người kia đều giơ móng vuốt đen lên, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Lập tức dựng thẳng hai ngón trước môi niệm chú, sau đó ném vào không trung một lá bùa, vẽ vào đó mấy nét nó liền bay đi.
"Đuổi theo" nàng phóng vài bước, nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, đuổi theo lá bùa.
Mà bạch miêu nhỏ ở phía sau bực mình một hồi, quay đầu nhìn những bóng người đang lắc lư run rẩy đến gần, vẫn là khẽ cắn răng nhảy lên bức tường gần đó, nhanh nhẹn chạy dọc theo gạch men rồi bò qua nóc nhà.
Hai người vừa bay vừa đi trên nóc nhà chằng chịt cao thấp cùng bức tường, đồng thời cũng chú ý ẩn giấu thân hình không cho bên dưới phát hiện.
Gió vù vù thôi qua tai mang theo từng trận cảm giác mát mẻ, quan sát toà dinh thự này, thấy đèn đuốc đều được tắt đi, trong bóng tối chỉ có ánh trắng yếu ớt, ngờ ngợ chiếu xuống rải rác ở các nơi có bóng người tụm năm tụm ba.
Câu Nguyệt đã lâu chưa chạy dưới hình dạng mèo nên lúc này thân thể trong hình dạng này đang cực kì mệt mỏi, nhưng thật ra lại cảm thấy có một chút khoáy ý tự do.
Nàng thu nhỏ hai lỗ tai về phía sau, tốc độ liền nhanh hơn, mà nữ tử đằng trước lại nhảy qua một bức tường cao rơi xuống nốc nhà đối diện, một lát sát, lá bùa giữa không trung liền bay vào một chỗ trong vườn, biến mất không thấy đâu.
"Cái gương thật có thể giấu ở đây" Phàn Thiện nhảy xuống, nhẹ khép lại ống tay áo một chút.
Câu Nguyệt thì nằm nhoài trên mái hiên thở dốc: "Cũng có thể là đã tiêu hao hết linh lực nên mới rơi xuống đây"
"Hơn nữa vườn này rất lớn, làm sao tìm được? Một chỗ có ánh sáng cũng không thấy" tiểu bạch miêu liếm móng vuốt vuốt lại bộ lông xù lên của mình, lúc này mới đứng lên, muốn hắc nữ tử lạnh lùng kia vài câu, nàng cụp mắt xuống tựa hồ như nhìn thấy nơi nào đó có ánh sáng chợt loé lên.
Nàng nheo mắt lại, di động vài bước về phía đó, lập tức từ trên mái hiên nhảy xuống, chạy thẳng đến một chỗ trên bãi đất trống.
Trên bãi đất trống nở đầy hoa, còn có một cái giếng.
Thành giếng xây bằng gạch xanh cao hơn mặt đất hơn ba thước, ở trên cũng không có nắp giếng che lại, cũng thấy mắc cái ròng rọc kéo nước, nhưng bên trong lại có những vầng sáng mơ hồ lay động như sóng gợn.
Tiêu bạch miêu đi tới, ngồi xổm trên thành giếng nhìn xuống, quả nhiên thấy sâu dưới đáy giếng là những làn nước lấp lánh, tựa như mặt trăng phản chiếu.
Giếng cổ hoa viên, thuỷ nguyệt thành kính, ẩn giấu thật khéo.
Phàn Thiện đi tới, thấy cảnh này, khoé miệng khẽ cong lên "Lúc trước hình như ta đã đánh giá thấp ngươi"
"A, hiện tại ý thức được bản tiểu thư nhạy cảm, tỉ mỉ, túc trí đa mưu cũng không tính là trễ..." mèo ngẩng đầu lên, đuổi chậm rãi lay động: "Nhưng bây giờ người tính làm sao biến bỏ cái gương này, chu vi cũng không lớn"
Phàn Thiện đang muốn đáp lời, bỗng nhiên nhìn thấy xa xa có một lớp sương mù đang nhanh chóng kéo tới.
Nàng lúc này đã hiểu: Thuỷ Nguyệt Kính Hoa, tức là bố trí ẩn trận pháp ở đây, các nàng bước vào đây, giống như đã động cơ quan, bại lộ hành tung.
Mà mộng ma phát hiện các nàng đã tìm được nơi này, càng không tiếc linh lực trong ảo cảnh này tạo nên một hình của chính mình, xem ra là chuẩn bị liều mạng một lần.
Thời khắc nguy cấp, nàng hỡ hững chỉ vào một hướng khác nói: "Mèo, ngươi nhìn bên kia xem"
Câu Nguyệt nghe vậy quay đầu qua xem, không ngờ lại bị nữ tử bên cạnh nhẹ đẩy một cái, cứ như vậy té xuống giếng.
"Meo—" tiếng kêu sắc bén sợ hãi từ trong giếng vọng lên, rơi xuống bạch miêu thậm chí còn chưa kịp nghĩ rõ ràng đây là chuyện gì, một giây sau cảm giác được mình mạnh mẽ nện móng vuốt xuống một vật trơn nhẵn, lập tức một âm thanh tan vỡ chói tai vang lên, trước mắt liền đen kịt.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, âm thanh vỡ tan vẫn còn vang vọng bên tai, rõ như thực.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ý thức dần dần thanh tỉnh, quanh thân rốt cuộc cũng khôi phục tri giác.
Nàng mở mắt ra, phát hiện mình lần thứ hai nằm nhoài trên sàn nhà trong phòng của Nhị thiếu gia Triệu gia, mà cái gương trên bàn kai đã vỡ thành mấy cánh hoa rải rác một bên.
"Sao ta lại ở đây?" Câu Nguyệt bò dậy, đau đớn ôm lấy đầu, choáng váng nhớ lại, chờ khi quay đầu thì thấy ở một góc khác là nữ tử cũng vừa đứng lên, lúc này nàng mới nhớ lại rốt cuộc trước đó phát sinh chuyện gì.
Thật quá đáng!! Tiểu bạch miêu lập tức xù lông lên, nhào tới trên người nữ tử, dùng tiểu móng vuốt mạnh mẽ đánh lên vai người kia: "Quả thật là nhìn lầm ngươi, lại dám mưu tính ra! Ngươi đồ nữ nhân giả dối này!!"
Phàn Thiện nhẹ nhàng nắm lấy một bên móng vuốt nhỏ "Như vậy mới có thể phá vỡ mộng cảnh này"
"Nói bậy, thế sao ngươi không tự mình nhảy xuống?" bạch miêu quát lạnh, mà một tay khác không bị nắm lại càng đánh càng hăng say "Chưa từng có người nào dám đối xử với ta như thế, ngươi đồ dối trá, đạo đức giả, ngươi...!tay ngươi làm sao bị thương thế? Khi nào?" nàng bỗng nhiên dứng lại, kinh ngạc nhìn về phía vết máu lớn trên cánh tay trái của Phàn Thiện.
"Sau khi ngươi té xuống giếng đó" trả lời nàng lại là một âm thanh khác: "Nếu lúc đó ngươi vẫn ở chỗ cũ, ta đã sớm xé nát ngươi rồi"
...Đây là ý gì? Là người này vì bảo vệ nàng nên mới bị thương? Câu Nguyệt nhìn chằm chằm Phàn Thiện không chớp mắt, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại lúc này mới ngạc nhiên phát hiện dưới đất là lớp sương mù nằm úp sấp.
Vừa lên tiếng chính là đồ gia hoả này.
Gương đã nát, thế sao tên này còn chưa chết.
Nàng nắm chặt tay nhưng lại thấy mộng ma này đang há miệng thở hổn hển, dáng vẻ so với trong giấc mộng kia thì nhỏ hơn nhiều, chỉ là một ít lớp màu đen, còn không bằng...!con chó ngu xuẩn mà thiếu gia Triệu gia nuôi kia, tâm tình liền hiểu bây giờ đối phương đã thế suy sức yếu, kéo dài hơi thở mà thôi.
Nhưng mà, nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình đều bị nó nhìn thấu, tiểu bạch miêu lại không vui.
Nàng từ trong ngực Phàn Thiện nhảy xuống, cao ngạo đi tới, đứng trước mặt lớp sương kia.
Còn chưa mở miệng, liền nghe đối phương nói: "A, hoá ra là ngươi à"
Hả? Ánh mắt của nàng chợt hiện ra nghi hoặc, ngữ điệu của mộng ma lại càng thêm