XờiVũ An biết chắc chắn Câu Nguyệt đã xảy ra chuyện.
Cô đuổi theo bước chân của Phàn Thiện băng qua ngọn núi này đến ngọn núi khác, đi đến một thung lũng nọ, hiện ra trước mắt lại là một mảnh đất trống rộng lớn.
Cung điện sừng sững trên đó đã biến mất không thấy đâu, Câu Nguyệt và đám người đến từ Ma giới kia tất cả đều không thấy bóng dáng đâu.
Đến trễ rồi sao...!Vũ An ngơ ngác hoảng sợ, theo bản năng quay đầu nhìn nữ tử thanh y ở bên cạnh, nhưng nhìn nàng ấy mím chặt môi, giẫm lên những chiếc lá rụng bước từng bước đến giữa bãi đất trống rồi lẳng lặng đứng đó.
Mái tóc dài của nàng ấy bị cơn gió lạnh đột nhiên nổi lên thôi bay trong gió, bóng lưng của nàng còn hoang vắng và lạnh lẽo hơn cả cảnh vật xung quanh.
Bầu trời trở nên u ám, phía trên rừng cây trơ trụi là một mảng xám xịt, tầng tầng mây mù.
Rõ ràng là buổi sáng vẫn còn là trời sáng nắng đẹp, nhưng bây giờ dường như lại trở về thời tiết băng tuyết ẩm ướt lạnh lẽo cách đây không lâu.
Bỗng nhiên, Phàn Thiện như cảm nhận được điều gì đó, nàng nhanh nhẹn phất tay áo, những chiếc lá khô chất dày thành đống trên mặt đất gần đó nhanh chóng bay đi, nơi lúc nãy bị lá che phủ lộ ra một hàng chữ viết vội.
Vũ An cũng đã nhìn thấy, đó có lẽ là lời nhắn do Câu Nguyệt để lại cho họ - Đừng lo lắng, đợi ta trở về.
Đồng tử của Phàn Thiện đột nhiên co rút lại, ngay sau đó cô dùng một tay kết ấn, những vòng sáng trắng từ dưới chân bay ra nhanh chóng tản ra xung quanh, mặt đất theo đó mà rung chuyển.
Vũ An bị sức mạnh khủng khiếp đó ập đến suýt chút nữa đứng không vững, nhưng lại phát hiện nơi có ánh sáng trắng đó quét qua, không khí ngưng đọng lại, cành cây cũng ngừng chuyển động, lá rơi, khói, cát đều bị đứng hình giữa không trung.
Phàn Thiện nhắm mắt lại, vô số cảm ứng được truyền về, hiện ra trong đầu cô.
Cô ngày càng nhận được nhiều tin tức hơn, tay áo bay vù vù trong gió.
Một lúc sau nàng mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách đã chuyển sang màu vàng kim.
Lúc này cảnh vật ngưng đọng xung quanh mới được giải trừ và trở lại trạng thái bình thường, cảm giác ngột ngạt ù ù bên tai Vũ An cũng theo đó mà biến mất, nhưng nàng chưa kịp lên tiếng thì những người bên kia đã hoá thành dư ảnh và biến mất trước mặt nàng.
Nàng chạy lên vài bước, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi kịp.
"Bạch, sao lại như vậy chứ, rõ ràng lúc sáng vẫn bình thường mà..." Lúc đó Câu Nguyệt còn vừa cười vừa nói với nàng rằng chỉ đi một lúc rồi về.
Vũ An bước đến bên cạnh hàng chữ kia và ngồi xổm xuống, trong lòng càng lúc càng cảm thấy buồn, ánh mắt thất thần.
Cô gái tóc bạch kim lặng lẽ đứng bên cạnh không trả lời, nhìn chằm chằm hướng Phàn Thiện rời đi, lông mày dần cau lại.
Bóng hình màu lục quét qua rừng rậm và tạo thành một tia sáng yếu ớt, đi về phía sâu trong rừng núi, nhưng đầu duy trì cảm ứng bên kia dần trở nên yếu hơn.
Bỗng chốc, bước chân của Phàn Thiện khựng lại, dừng ở một nơi hoang vu.
Cô thất thần đứng ở đó, sự hoảng sợ và mất mát cuối cùng cũng hiện lên trong đáy mắt trầm tĩnh ấy, giống như con diều bỗng dưng bị đứt dây, bị lạc mất phương hướng.
Hơi thở cuối cùng cũng không tìm được, cứ như đang sống sờ sờ lại bị kẻ nào đó chặt đứt mọi liên hệ, ngay cả vòng Già La cũng không hoạt động được...!
Không khí trầm lắng, sự im lặng bao trùm khắp nơi.
......!
Ở một thế giới khác, mây mù bao phủ trên các tòa tháp cung điện trùng trùng, không khí tràn ngập một vẻ trầm mặc khác thường.
Bên trong bức tường cao như núi, các vệ sĩ áo giáp đen tuần tra canh gác xung quanh một các điện có đỉnh tháp màu lục, mấy thị nữ áo tím từ trong điện khuỵu người lui ra đến bên cạnh cửa, mang vẻ mặt khó xử, không biết phải làm thế nào.
Lúc này trong các điện lại truyền đến một tiếng đồ gốm sứ vỡ lộn xộn, "Ra ngoài! Ra ngoài hết!!"
"Công chúa..." Bọn họ lo lắng thập thò nhìn vào trong, nhưng lại khiến người trong điện càng thêm bực tức.
"Cút!!" Một chiếc hộp gỗ đàn hương tinh xảo ném qua đập vào cửa, khi rơi xuống đất văng mấy hạt châu được đựng ở bên trong ra, lăn trên mặt đất, sáng lên một tia màu lam âm u.
Đây là món quà của hoàng tử Ma Táp của tộc Thanh Xà mới tặng sáng nay.
Ngọc băng Nam Minh, là một bảo vật quý hiếm.
Mấy thị nữ nhìn nhau, cuối cùng nhặt viên ngọc trên đất lên, cúi đầu khép cửa bên trong rồi lui ra.
Tất cả mọi người trong cung điện đều biết rằng nhị công chúa đào hôn cuối cùng đã trở về Ma giới, nhưng lần này vừa trở về cô đã cãi nhau với Ma Tôn một trận, dường như cô ấy không muốn kết hôn với hoàng tử Ma Táp.
Vào buổi chiều, Ma Tôn bước ra khỏi điện với vẻ mặt đầy u ám, và hạ lệnh giam lỏng cô trong cung Sùng U này, những thuộc hạ thân cận của cô từng người một đều bị bắt, tất cả các lối vào Ma giới cũng đều bị phong toả.
Ma Tôn mà tức giận thì như vũ bão, lần này có rất nhiều người dính dáng đến, ngay cả Kê tổng quản cũng bị cách chức, đày ra vùng đất hoang biên giới.
Vì vậy mọi người nhất thời đều rất hoảng sợ, người hầu trong cung cả ngày đều nơm nớp lo sợ, không dám nói gì, sợ rằng sẽ chuốc hoạ vào thân.
Mây mù vẫn chưa tan, có khả năng xuất hiện sương giá và tuyết.
Mấy thị nữ nghĩ đến tình hình hiện tại mà lòng đầy lo lắng, công chúa của họ cứ đóng cửa không cho ai đến gần, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Mấy người bọn họ đứng đó nhìn nhau, đang do dự không biết có nên đi bẩm báo hay không, đột nhiên nhìn thấy một vị nữ tử mặc đồ đỏ từ cuối hành lang khoan thai tiến về phía này.
"Doãn đại nhân." Bọn họ khuỵu người hành lễ, trên mặt họ đều hiện lên vẻ hy vọng.
Thiếu chủ Nha Sơn là một vị khách quý của Ma giới, và cũng là người thân thiết nhất với nhị công chúa, để cô ấy đến khuyên công chúa thì còn gì bằng.
Doãn Bạc Yến vừa đi tới trước cửa, nhìn thấy liền đoán được tình hình bên trong, xua tay nói: "Chỗ này để cho ta, các ngươi lui xuống trước đi."
Mấy thị nữ nghe thấy như vậy liền lui xuống, chỉ còn hai thị nữ đứng hầu ở ngoài cửa.
Cô đẩy cửa bước vào, rồi đóng nhẹ nhàng khép cửa lại.
Tuy nhiên, vừa bước vào cô không khỏi nhíu mày.
Cửa sổ thì đóng chặt, cô lại không cầm đèn trong tay, bóng tối trong đại điện thật lạnh lẽo đáng sợ, cả người đều thấy khó chịu.
Cách đó không xa, có một bóng người nhỏ nhắn màu trắng đang cuộn tròn bên dưới chiếc bàn dài, từ góc độ của cô vừa hay có thể nhìn thấy hai vành tai lông nhung dựng đứng lên, thật đáng thương, không phải Câu Nguyệt thì là ai?
Cúi đầu nhìn một lần nữa, mặt đất xung quanh là một đống hỗn độn, mấy món đồ trang sức bằng ngọc, đã không còn cái nào là nguyên vẹn nữa.
"Này ~~ Ngươi vừa về là đã muốn dỡ nhà sao? Thật lãng phí..." Doãn Bạc Yến lắc đầu thở dài, nhấc váy lên, tránh mảnh vỡ trên sàn đi sang bên kia.
Con mèo bên chiếc bàn dài nghe thấy giọng điệu lẳng lơ quen thuộc kia ngạc nhiên quay đầu lại, và đôi mắt to xanh lục phát sáng trong bóng tối khiến cô bị doạ một phen.
Tiếp ngay sau đó, con mèo kia khởi động đôi chân nhỏ của nó, đi ra khỏi gầm bàn, biến thành hình người.
Búi tóc hơi rối, đôi mắt sưng đỏ, rõ ràng đã khóc.
Từ nhỏ đến giờ, chưa từng thấy người này nhếch nhác tiều tuỵ như vậy.
Doãn Bạc Yến bỗng thấy thương cô, nhưng lại giả vờ ung dung nháy mắt cười với người trước mặt: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, có nhớ Yến tỷ tỷ của ngươi không~~"
"...Yến chết tiệt, đúng thật là ngươi?" Câu Nguyệt khóe mắt vẫn còn ngấn nước, lúc này vẻ mặt vừa ngạc nhiên vui mừng lại vừa không dám tin, nhanh chóng đứng dậy chạy tới, kéo Doãn Bạc Yến nhìn tới nhìn lui, rồi mới nghẹn ngào hỏi: "Sao lại đến đây? Ngươi, không phải ngươi nên ở Nha Sơn cùng Liên Tâm thành thân sao?"
"Còn không phải là cha ngươi! Hại tỷ tỷ ta đây phải hoãn hôn sự lại." Doãn Bạc Yến kéo Câu Nguyệt ngồi xuống, "Ông ấy nói là nhờ ta đến khuyên bảo ngươi, nhưng trên thực tế thì bắt ta làm con tin, hiện giờ ta đang nằm trong tay ông ấy, cha mẹ ta bên đó cũng không dám giúp ngươi nữa."
Cô không khỏi buồn phiền nói: "Cũng không biết Tâm Nhi bây giờ sao rồi, nếu tin tức không truyền đi được, có lẽ cô ấy sẽ lo lắng chết mất."
"Thì ra là như vậy..." Câu Nguyệt rũ mắt xuống: "Là ta đã liên lụy ngươi."
"Phù, nha đầu ngươi nói cái gì vậy." Doãn Bạc Yến không khách khí nhéo mũi cô, "Ta đến ở cùng với ngươi cũng tốt, tránh để ngươi một mình nghĩ ngợi lung tung, rồi làm ra chuyện ngu xuẩn gì nữa."
"Yến chết tiệt..."
"Được rồi, ngươi cũng phấn chấn lên chút đi, chuyện vẫn chưa tới bước đường cùng, tất cả đều có thể xoay chuyển được." Doãn Bạc Yến nhẹ nhàng an ủi, nhưng sau đó lại nghĩ đến việc gì đó, giậm chân: "Nói mới nhớ, lần này đều tại cái tên thiếu chủ Hổ tộc đó!!"
"Thiếu chủ Hổ Tộc...!Là Kỳ Nhung sao?" Câu Nguyệt hỏi.
"Đúng vậy, chính là cái tên