Nhưng có một ngày nọ, Phàn Thiện đã vào ác mộng đó, cứu ta ra ngoài.
Bạch miêu trước mặt ngẩng đầu bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt lam bích trong suốt tỏa ra ánh sáng động lộng người.
Mỹ phụ nhân nghe những lời này, thật lâu sau mới hồi thần lại.
Đó là khoảng thời gian mà các nàng không ai muốn nhắc lại.
Lúc Câu Nguyệt còn nhỏ từng bị một tên ma tu bắt cóc, biến mất khỏi các nàng mấy chục năm.
Khi đó hỗn loạn, Ma Tôn gần như sử dụng hết lực lượng mới tìm được nàng trở về.
Nhưng mà hắn cũng rất vất vả mới khôi phục lại được ký ức của con gái về Ma giới, nhưng hắn cũng phát hiện từ nay nàng không thể nào có được giấc mộng đẹp nữa.
Dùng hết biện pháp cũng không xua đuổi được thương tổn ảnh hưởng đến Câu nguyệt.
Cho nên lúc trước khi nghe Câu Nguyệt bỏ nhà trốn đi thì nàng không chút do dự mà gấp gáp trở về Ma giới.
Bởi vì nàng lo lắng giấc mộng kia sẽ tiếp tục dây dưa đứa nhỏ này ở chốn nhân gian lạ lẫm, những lúc Câu Nguyệt sợ hãi lại không có ai canh giữ bên cạnh, không ai chăm sóc nàng, đợi cuối cùng nàng tỉnh lại cũng không có ai trấn an, cho nàng dựa vào.
Nhưng mà ác mộng như giòi bám trên xương kia, hiện tại thật sự đã bị hóa giải rồi sao...!
Tấn di vẫn không dám tin tưởng, hỏi dò: "Ngươi nói, hiện tại ngươi đã không gặp ác mộng kia nữa hả? Vậy Phàn Thiện kia, nàng ta..."
Câu Nguyệt hiểu sự nghi ngờ trong lòng nàng, gật đầu: "Về sau ta mới biết, đại cẩu cõng ta bay ra khỏi biển lửa trong giấc mộng đó chính là nàng.
Hiện tại ta đã thoát khỏi đó, không bị ác mộng đó dằn vặt nữa"
"Phàn Thiện nàng ấy chính là người như vậy, biểu hiện tuy lãnh đạm xa cách, nhưng vẫn bình tĩnh bảo vệ ta, yêu lặng vì ta cố gắng nhiều như vậy.
Ta có thể cảm nhận được, nàng là thật tâm đợi ta"
Lúc tiểu bạch miêu trước mắt nói ra những lời này, trong nàng như có cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc phát ra, hoàn toàn là bộ dáng của nữ nhi đang chìm đắm trong yêu đương.
Tấn di nhìn Câu Nguyệt như vậy, trong lòng không hiểu sao sinh ra vài phần thương cảm, vừa vui mừng lại vừa buồn bã, phức tạp không thôi.
Nàng mím môi, thần sắc nặng trĩu chộp một nắm hạt dưa trong tay Doãn Bạc Yến, bắt đầu cắn: "Cho nên, ngươi thích nàng sao?"
"Lúc đó ta vẫn chưa nhận ra đâu" Tiểu bạch miêu rũ đầu xuống, dùng móng vuốt vẽ lên bàn, nói tiếp: "Dần dần về sau ta mới nhận ra mình có chút kỳ lạ"
"Cuối cùng ta hi vọng ánh mắt Phàn Thiện có thể nhìn ta nhiều một chút, muốn nàng chú ý đến ta một chút, đối tốt với ta một chút...!Ngày qua ngày tình cảm này càng mãnh liệt, cuối cùng ta nhận ra chính mình kỳ lạ là vì đã thích nàng rồi"
Động tác trong tay Tấn di chậm rãi dừng lại.
- -Ngươi thích hắn chỉ vì vậy sao?
Bỗng nhiên một đạo âm thanh từ nơi xa xôi truyền vào trong đầu, đường nhìn của nàng đột nhiên ngừng lại.
- -Cuối cùng là ta muốn ánh mắt của hắn có thể nhìn ta nhiều một chút, muốn hắn chú ý đến ta một chút, muốn hắn luôn ở cạnh ta, đối tốt với ta một chút...!Ngươi nói xem, đây là thích phải không?
Giọng nói nữ tử và bóng dáng nụ cười đó dần dần tươi hơn.
Đúng rồi, năm đó, nàng và Câu Dao cùng nhau đứng trên đỉnh núi Côn Luân nhìn về dòng sông xa, đối phương đã đáp lại nàng như thế.
Lúc đó ánh sáng mặt trời xuyên qua cây cối, làm đau mắt của nàng.
"Ngày ta thành thân, ngươi sẽ tới chứ?" Câu Dao thấp giọng hỏi.
Hai tháng sau, là ngày đại hôn của nàng và Ma Tôn.
Nàng lại nhẹ nhàng lắc đầu, xoay mặt đi, không để đối phương nhìn thấy nét buồn bã ở đáy mắt.
"Ngày ngươi thành thân, ta dẫn ma quân đến Minh Quan dẹp loạn quỷ phương hoàng.
Nhưng không đến mười năm sau, ta chắc chắn sẽ bình an trở về, sau đó sẽ không đi đâu nữa, tháo xuống chiến giáp, canh giữ bên cạnh ngươi, nhìn ngươi cùng hắn sinh con dưỡng cái, mãi hạnh phúc như thế..."
...!
"Tấn di?" Trên tay nàng truyền đến cái chạm rất nhẹ.
Nàng hồi thần lại, thấy thần sắc nghi hoặc của tiểu bạch miêu trước mắt, mà móng vuốt nhỏ lại đặt lên tay của nàng, vừa nói vừa đẩy: "Sao vậy?"
"Tấn di, vừa rồi người nghĩ gì mà xuất thần thế?" Doãn Bạc Yến cũng đến gần, bộ dáng tò mò hỏi.
"Không có gì, đột nhiên nghĩ tới một ít việc vặt thôi" Nàng hơi nhếch môi cười, sờ sờ đầu hai nàng.
Doãn Bạc Yến cười cười đẩy đĩa đậu phộng tới trước mặt nàng.
Lúc này bầu không khí có chút vi diệu, cuối cùng nàng lại thấy đau lòng Câu Nguyệt khi nghe con bé thẳng thắn thành thật nói như vậy, vốn dĩ muốn chen vào nói vài lời về Phàn Thiện nhưng không nói nên lời.
Nhớ lại những lần âm thầm quan sát trước đó, Phàn Thiện kia...!thật sự là thật tâm với tiểu công chúa nhà mình.
Cán cân tận đáy lòng đã lẳng lặng nghiêng về một bên.
Nàng oán trách chọt chọt lên trán tiểu bạch miêu: "Như vậy xem ra, ngươi đã nhận định Phàn Thiện kia rồi"
Cây Nguyệt vẫy lỗ tai lông tơ, nhẹ nhàng vung đuổi: "Đương nhiên, ta rất vất vả mới dụ dỗ được Phàn Thiện, sao có thể dễ dàng buông tay.
Dù cho người khác tốt thế nào, ta cũng chỉ muốn ở bên cạnh nàng"
"Bởi vì khi ở bên nàng, ta mới thấy vui vẻ" Nói xong những lời nhận định này, ý cười trên mặt nàng cũng không giấu được nữa.
Giống như đám mây đen tụ lại trên đầu quả tim cuối cùng đã tản ra, ánh sáng chiếu rọi lên con đường dẫn về phương xa càng thêm rõ ràng hơn.
Cũng như công chúa tiên giới năm đó không để ý lời phản đối của Thần Đế, dứt khoát kiên quyết gả cho Ma Tôn.
Tấn di cúi đầu thở dài.
Quả nhiên là con gái của người nọ.
Một lát sau nàng mới thu lại nét dị thường giữa mày, thò tay xoa đầu tiểu bạch miêu trước mặt, ôn nhu nói: "Nhưng dù có thế nào, cha ngươi cũng là vì tốt cho ngươi thôi"
"Ta biết...!Nhưng ta không miễn cưỡng được chính mình" Câu Nguyệt rầu rĩ nói.
Tấn di im lặng rồi sau đó lắc đầu cười: "Quên đi quên đi, không nói những chuyện này nữa, hôm nay thời tiết tốt như vậy, Tấn di ôm ngươi đi tản bộ" Nói xong liền giang hai tay tới trước mặt bạch miêu.
Nhưng tiểu bạch miêu lại không dựa vào như trong dự đoán, mà là xoay người nhảy xuống khỏi bàn, cười nói: "Không cần, ta tự mình đi là được"
Thần sắc mỹ phụ nhân cứng đờ, không dám tin tưởng nhìn theo con mèo trắng như tuyết vui vẻ đi phía trước: "Không đúng, lúc trước có đi đâu nàng đều không phải như tàn phế để ta ôm nàng sao, sao nay lại có thể...!có thể tự mình đi rồi!?"
Doãn Bạc Yến ở một bên lại rất vui mừng lau khóe mắt, cảm khái một tiếng dài: "Nhìn đi, Tiểu Nguyệt Nguyệt của chúng ta cuối cùng cũng tự lập rồi, thật tốt ~"
Tấn di: "Vậy, vậy sao..."
Ở một nơi khác của Ma giới, ở đường núi đã có vết tích của tranh đấu.
Mấy khối nam thạch bị đánh nát ngã xuống vực sâu không thấy đáy, không nghe được tiếng vọng