"Bạch, ngươi sao vậy..." Vũ An lo lắng nhìn người đối diện.
Hôm qua nàng đang ngủ thì mơ mơ màng màng bị người kéo xuống giường, đối phương không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn, đến giờ vẫn chưa muốn phản ứng tới nàng, cũng không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì.
"Ta chọc giận ngươi chuyện gì sao?" Suy nghĩ hơn nửa ngày vẫn không rõ nên cẩn thận hỏi: "Có phải vì...!hôm qua ta ngủ cả buổi chiều không thức, quá lười biếng không?"
Nữ tử tóc bạc còn đang trưng mặt lạnh bỗng nhước mày lên, nàng cũng ý thức được chuyện để người nọ chủ động nhận ra lỗi lầm khó như thế nào.
Cái gì mà vì ngủ quá muộn, quá lười biếng mà tức giận, nàng cũng không phải người thích nhọc lòng như vậy!
Lúc này ngược lại Vũ An nhạy cảm nhận ra tâm tình dao động của nàng, nhanh chóng dùng con ngươi ngập nước nhìn qua, mang theo vài phần làm nũng lấy lòng, mềm mại nói: "Bạch..."
"Câm miệng" Bạch Chúc nhịn không được ném ánh mắt sắc bén qua.
Dừng một chút nơi mới hơi thu lại ngữ khí vừa rồi: "Sau này không cho phép ngươi đi một mình ra ngoài uống rượu với người khác, tửu lượng của ngươi quá kém" Lại còn ngủ trên giường người khác say mê như vậy, đúng là không thể tha thứ.
"Uống với Doãn Bạc Yến cũng không được sao..." Vũ An nhỏ giọng nói.
"Nàng ta thì tuyệt đối không được!" Ngữ khí thiếu nữ lại trầm xuống.
"A..." Vũ An rầu rĩ đáp ứng, sau đó không có lên tiếng nữa.
Bạch Chúc giương mắt nhìn lại, chỉ thấy người ngồi ở đối diện nhíu mày lại, gục đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lọn tóc trượt xuống bả vai, che đi một bên mặt, đôi môi anh đào bị nàng khẽ cắn đến biến thành màu xanh trắng.
Bỗng nhiên Bạch Chúc mềm lòng.
Mấy ngày nay không ngừng có chuyện xảy ra, nàng tựa hồ không có thời gian để ở cùng người này, thậm chí không thể dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ một câu.
Nhưng đối phương cho dù cô đơn cũng chưa bao giờ mở miệng oán trách, ngược lại vẫn nhu thuận theo sát phía sau mặc nàng phát tiết, chỉ cần nghe được nàng trả lời liền sẽ vui sướng thỏa mãn như hái được sao trên trời.
Thật sự...!thích nàng đến vậy sao...!
Nét mặt thiếu nữ dần dịu lại, bên trong con ngươi đen láy như toát ra một vầng sóng nhẹ nhàng, đẹp động lòng người.
Đáng tiếc một màn này đều không được người vẫn luôn buồn rầu cúi đầu kia nhìn thấy.
Vũ An thật sự không bắt được tâm tư của Bạch Chúc, sợ nàng còn đang giận nên không dám nói gì thêm, chỉ có thể cúi đầu, một mình ủ rũ bản thân quá ngu ngốc, luôn chọc đối phương không vui.
Nhưng mà đợi nàng buồn rầu xong, trong hơi thở bỗng nhiên nhiễm một mùi hương nhàn nhạt.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì ngạc nhiên khi thấy nữ tử tóc bạc đi tới trước mặt nàng, sau đó...!không chút biến sắc mà ngồi trên đùi nàng.
"Bạch?" Nàng kinh ngạc mở to hai mắt lên.
"Đừng nhúc nhích" Thiếu nữ lạnh lùng nói.
VÌ vậy Vũ An thật sự không dám động một chút nào, ngay cả hô hấp cũng theo thả nhẹ lại.
Thắt lưng cương thẳng lại, cả người đều cứng ngắc.
Nàng lén liếc nhìn, gần ngay trước mắt nàng chính là đường viền sườn mặt xinh đẹp tuyệt trần của đối phương, mái tóc dài mềm mại đến eo, còn có cần cổ trắng ngọc không tì vết, còn có...!hai lỗ tai đỏ ửng?
Vũ An giật mình, tim đập nhanh hơn, tay cũng không biết nên để ở đâu, trong đầu cũng loạn thành một mớ, vốn không thể tự hỏi được nữa.
Bầu không khí thoáng trở nên vô cùng quái dị.
Gió thong thả thổi qua, vén bay vạt áo lụa mỏng, mà hai người ngồi trong chòi cũng không nói được lời nào, cứ như bị điểm huyệt.
Bạch Chúc ngồi thẳng người, hai tay xếp chồng lên nhau đặt trên gối.
Một hồi sau mới ghé mắt nhìn thì phát hiện mặt Vũ An nghệch ra, không giống như trong tưởng tượng.
Nàng khẽ nhíu mày, trong thần sắc lộ ra chút nghi hoặc.
Không phải Ma Tôn nói như thế này có thể lấy lòng được người mình thích sao? Tại sao một chút hiệu quả cũng không có vậy?
Nàng nhịn không được hỏi: "Ta làm như vậy ngươi không vui sao?"
Vũ An hoàn hồn lại, liên tục lặp đi lặp lại lời của Bạch Chúc, cuối cùng cũng hiểu ra, đối phương đang rất thân thiết với nàng! Trong mắt Vũ An phát ra ánh sáng rực rỡ, nàng vòng tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của thiếu nữ, cọ đầu lên vai đối phương, vui vẻ nói: "Vui! Vui lắm, rất vui ~"
Bạch Chúc giãn mày ra, ngầm đồng ý nàng làm càn.
Đồng thời nàng cũng thả lỏng người, để mặc đối phương ôm mình, hưởng thụ hương thơm của bụi hoa gần đó.
Doãn Bạc Yến ở xa xa đi ngang qua liền lảo đảo, nàng cảm thấy mình như sắp mù.
Nàng đã nhìn thấy cái gì rồi!? Bạch Chúc vậy mà còn có bộ dạng e thẹn như tiểu tức phụ ngồi trên đùi An An!! Từ lúc nào mà Tiểu An An lại bạo như thế hả?
Đây là thời thế sắp thay đổi rồi! Doãn Bạc Yến rùng mình, nổi hết da gà trên tay, nhưng sau đó nơi đầu lưỡi lại cảm nhận được mùi vị chua xót.
Tâm tư thăng trầm, nàng đứng đó lắc đầu thở dài một hơi, cuối cùng chậm rãi bước đi.
Vẫn là quay về xin lỗi giải thích rõ ràng với tiểu nữ nhân nhà mình thì hơn, sau này cũng nên tu tâm lại, không chơi bời như vậy nữa...!
Sau đó không lâu, chân trời dần dần tụ mây đen, cơn mưa mát lạnh yên lặng đổ xuống.
Trong không khí hơi đất bay lên, còn có một chút hương thơm ngát của cỏ cây.
Mưa bụi lất phất, theo gió bay đi, mầm xanh vừa hé giữa cành cây trơn bóng cũng bị làm ướt.
Câu Nguyệt và Phàn Thiện ngồi dưới hành lang, đưa mắt nhìn cảnh mưa phương xa.
Sau khi thu lại kết giới, gốc cây hạnh trong sân cũng chìm vào hơi nước mỏng manh.
Trên cành cây còn có một con chim đậu lại, chỉ thấy nó vỗ cánh nghiêng đầu, dùng đôi mắt đen láy nhìn các nàng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Câu Nguyệt cảm thấy con chim này rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Lúc này trong màn mưa xa xa xuất hiện một thân ảnh nhỏ màu trắng, do dự mà đi đến cửa, thò đầu nhìn xung quanh vài lần rồi đánh liều đi vào.
Là một Vũ Linh.
Cả người tiểu đồng tử (*) đều là y phục trắng trong như nước.
(*) Tiểu đồng tử: đứa bé trai.
"Phàn đại nhân" Hắn đi tới trước Phàn Thiện rồi cúi người thật sâu chào hỏi, sau đó lấy ra một phong thư, ngây ngô nói: "Đây là thư Vũ tỷ tỷ nhờ ta đưa cho ngài"
Phàn Thiện và Câu Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, có chút ngoài ý muốn.
"A, tiểu tử kia, sao ngươi lại tìm được nơi này? Vũ tỷ tỷ của ngươi đi đâu rồi?" Câu Nguyệt mỉm cười rướn người tới, nhìn gương mặt trắng nõn của tiểu đồng tử thì nhịn không được đưa tay sờ một phen.
Khỏi phải nói, Vũ tỷ tỷ trong lời hắn nhất định là Vũ Linh kia lúc trước tới đây tìm Hồng Hồ Ly rồi.
Tiểu đồng tử có chút xấu hổ gãi đầu, mắt thấy thần sắc Phàn Thiện ôn hòa mới nói: "Trước đó không lâu Vũ tỷ tỷ dẫn ta tới đây, nhưng các ngươi đều không ở nhà.
Tỷ tỷ đã tu luyện xong cùng Hồng Hồ tỷ tỷ rời đi rồi, nhưng sau đó các nàng vẫn sẽ trở về hỏi thăm sức khỏe của mọi người" Nói xong lời này hắn cười lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ.
Câu Nguyệt dùng khuỷu tay chạm vào Phàn Thiện, cười nói: "Xem ra ngọn núi Thẩn ẩn này của ngươi còn biến ra không ít Vũ Linh"
"Hì hì, còn có vài vị ca ca và tỷ tỷ nữa" Tiểu đồng tử cười trả lời, tiếp tục gãi đầu, "Vậy ta về trước đây, tránh cho bọn họ lo lắng"
"Chờ một chút" Phàn Thiện dịu dàng gọi hắn lại, nàng đưa tay lên không trung nhẹ nhàng nắm lại, sau đó đưa tới trước mặt hắn, mở ra: "Đây, cầm lấy"
"Đây là...!kẹo?" Tiểu đồng tử nhìn mấy viên tròn nho nhỏ bao giấy màu trong tay nàng, đầu tiên là mở tròn mắt lên, sau đó vui mừng nhận lấy cất vào trong lòng: "Đa tạ Phàn tỷ tỷ ~"
Phàn Thiện nhịn không được xoa đầu hắn: "Sau này có thể tới đây chơi"
"Ừm!" Hắn gật gật đầu, xoay người đi vào trong màn mưa, sau đó quay lại vẫy vẫy tay: "Hai vị tỷ tỷ, hẹn gặp lại"
"Ha, đứa nhỏ này cũng thật đáng yêu" Câu Nguyệt nhìn theo thân ảnh nhỏ bé biến mất ở xa xa, sau đó thấy Phàn Thiện