"A, cái này ở đâu vậy?" Tiên Quân đại nhân lấy một trái từ trong rổ ra bỏ vào trong miệng.
Doãn nhi cũng đến ăn mấy trái, mùi vị chua ngọt lưu lại trên đầu lưỡi, hài lòng đến nheo mắt: "Ngọt quá! Tam nhi, tỷ tỷ, các ngươi cũng đến đây ăn đi" Nàng vẫy tay với Phàn Thiện cùng Lan Y ở phía sau.
"Sau núi mọc rất nhiều, ta thấy được nên hái một chút đem về, hì hì" Tứ nhi làm lộ ra hai cái răng hổ nhỏ rất đáng yêu, nàng cười nói: "Năm nay dâu ở sau núi chín đỏ, ta nghĩ chắc là do hấp thu linh khí sau núi mà thành"
"Lần sau ta cũng muốn đi hái" Doãn nhi ồn ào kêu lên.
"Được, lần sau dẫn ngươi đi" Nàng lên tiếng trả lời, quay đầu thấy Phàn thiện đi tới liền cười chào hỏi: "Tam tỷ tỷ"
"Ừm" Phàn thiện gật đầu, ánh mắt ôn hòa.
Tiểu cô nương trước mắt này cao lên rất nhiều, ngũ quan cũng nẩy nở một chút, đôi mắt to có thần chứa linh khí, so với trước đây thì càng thêm xinh đẹp.
Nàng không khỏi nhớ tới tiểu báo nhu thuận này lúc trước chỉ thích đi theo phía sau chính mình, so sánh với dáng vẻ hiện tại liền sinh ra một chút cảm khái, nàng nhẹ giọng nói: "Tứ Nhi lớn rồi, là cô nương xinh đẹp rồi"
"Hì hì" Không nghĩ tới sẽ được khen, tiểu cô nương sờ sờ gáy, bị nhìn chăm chú như vậy không nhịn được có chút xấu hổ.
Vì vậy các nàng ngồi xuống trước, vừa ăn trái cây vừa đợi Ly Túc các nàng quay lại.
Tư Đồ Ngu ngồi bên cạnh Phàn thiện nói chuyện phiếm, mà Doãn nhi bị bỏ quên ở bên cạnh còn không bằng lòng, nhìn thấy bên cạnh Phàn thiện còn một chỗ trống khác, lập tức muốn chạy tới đó ngồi, không ngờ còn chưa kịp nhích người tới thì đã bị nắm lấy sau cổ.
"Đó là chỗ của Nguyệt nhi tỷ tỷ" Tư Đồ Ngu mặt không chút đổi sắc nhấc tiểu tử kia lên, quở trách nói: "Không được kề cận Tam nhi tỷ như thế, tỷ tỷ muốn cùng Nguyệt nhi tỷ tỷ ngồi một chỗ nha"
"Vì sao?" Tiểu tử kia không hiểu được.
Tiên Quân đại nhân bóp khuôn mặt nàng, buồn cười nói: "Bởi vì Nguyệt nhi tỷ tỷ là vị hôn thê của Tam nhi, ta không có nói với con sao?"
"A?" Không ngờ tiểu tử kia vừa nghe thì có chút ngây người, một hồi lâu mới phản ứng lại, buồn bã nói: "Tam nhi sắp thành hôn sao?"
".....!" Tư Đồ ngu bóp trán.
Hài tử ngốc này, thế mà vẫn chưa biết rõ ràng tình huống.
Đang nghĩ ngợi xem nên giải thích như thế nào thì đứa nhỏ trước mặt mân mê miệng, vẻ mặt mất hứng: "Tam nhi......!Tam nhi lại có thể cưới người khác sao.....!"
Chân mày Tiên Quân đại nhân run lên, những lời này nàng học được ở đâu, hơn nữa nét mặt u sầu như bị phu quân ruồng bỏ này là thế nào nữa!
Phàn Thiện cũng sửng sốt một chút, bắt đầu cẩn thận nhớ lại năm đó mình có hứa hẹn gì không.
Ngược lại là Tứ nhi ở bên cạnh không nhịn được che miệng cười: "Xem ra Doãn nhi của ta thật sự rất thích Tam tỷ tỷ nha"
Tiểu tử kia ngước cằm lên: "Tam nhi cũng nói thích ta nhất"
"..." Tư Đồ Ngu thật không biết nên dạy hùng hài tử nhà mình từ đâu, hay là...!trước hết đem hết những quyển sách từ ngữ linh tinh gì đó giấu ở chỗ khác?
Câu Nguyệt bưng rượu trái câ ở xa xa đi về đã nghe được lời nói kinh ngạc của Doãn nhi, nàng nhẹ nhàng đặt bình rượu lên bàn, nhướn mày liếc mắt nhìn Phàn Thiện, cười như không cười, thầm nói trong lòng: Tiên cô đại nhân thật phong lưu, đến cả tiểu hài tử cũng không buông tha sao?
Phàn Thiện tỏ vẻ vô tội.
Tư Đồ Ngu vội dỗ nữ nhi nhà mình: "Hài tử ngốc, Tam nhi tỷ tỷ thích con cũng giống như nàng thích ta và nương, là yêu thích giữa người và người thôi"
Doãn nhi có chút bối rối nhìn Phàn Thiện, lại nhìn mỹ nhân bên cạnh Phàn Thiện: "Vậy Tam nhi đối với Nguyệt nhi tỷ tỷ là thích giữa người yêu sao, giống như...!giống như mẫu thân và nương sao?"
"Ừm hửm ~" Tư Đồ Ngu trêu ghẹo liếc mắt nhìn hai người kia vì lời này mà ngượng ngùng, thầm nghĩ hài tử nhà mình đúng là làm quá tốt.
Nàng cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, đó chính là thích giữa người yêu với nhau.
Vì thích nhau nên các nàng mới có thể thành thân, trở thành một gia đình, hạnh phúc mỹ mãn sinh hoạt với nhau"
"A...!hóa ra là vậy" Tiểu tử kia xem như đã hiểu, nhưng dãy núi nhỏ giữa trán vẫn không thể san bằng.
Vì vậy Tiên Quân đại nhân dùng đòn sát thủ, thần bí ghé sát bên tai hài tử, nhưng lại cố ý nói cho người bên ngoài nghe thấy: "Quan trọng nhất chính là, sau khi Tam nhi tỷ tỷ của con và Nguyệt nhi tỷ tỷ thành thân sẽ sinh ra rất nhiều đại kim khuyển xinh đẹp đó ~"
"Thật sao!?" Ánh mắt Doãn nhi sáng lên, phút chốc nhìn xuống bụng Phàn Thiện, rồi sợ hãi than một tiếng.
Một lát sau mới thở phào, đổi thành nụ cười hiểu rõ: "Vậy con yên tâm rồi".
Dùng một người đổi một đám, hình như cũng không tệ.
Phàn Thiện thật muốn sửa lại cho đúng, nhưng thấy bộ dáng nửa ngượng ngùng nửa cong khóe miệng của mỗ mèo bên cạnh thì từ bỏ.
Nàng lặng lẽ nắm tay Câu Nguyệt dưới bàn, đối diện với ánh mắt tỏa sáng kia, nhẹ nhàng cười.
Tư Đồ Ngu cảm thấy bầu không khí xung quanh đều sắp biến thành màu hồng rồi.
Lo quá, không biết sao hồ ly nhà mình còn chưa về nữa...!
Cho nên nàng kéo tiểu nữ nhi ngồi xuống bên cạnh đại nữ nhi, tiếp tục chỉ dạy: "Còn có một điều, con đừng quên con cũng có hôn ước rồi.
Tương lai con phải cưới Linh nhi tỷ tỷ của Giản gia đó...!Ừm, Linh nhi tương lai sẽ là quân chủ của Phong Lâm Âm vực, con cũng sẽ cùng nàng ở Âm giới..."
"Đùng" Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy người đang duỗi tay gắp thịt viên cứng đờ lại, đũa rơi xuống đất.
Tư Đồ Ngu có chút khó hiểu, cúi đầu nhìn vẻ mặt nữ nhi, lúc này mới phát hiện mắt Doãn nhi đều đã đỏ lên, nước mắt từng dòng tuôn ra.
Âm thanh nghẹn ngào của tiểu tử còn ủy khuất gấp mười lần trước đó: "Huhuhu, con không muốn con không muốn!"
Tiên Quân đại nhân ngạc nhiên đến không nói nên lời.
Đây là không nguyện ý đến mức nào đây chứ! Trước đó vì không muốn cưới Ân Linh nên mới muốn ở cùng Tam nhi đó sao! Tiểu công chúa Ân gia hiền thục xinh đẹp, cao nhã thoát tục, có chỗ nào không tốt chứ!
"Con sao vậy?" Lúc này thanh âm trong trẻo dễ nghe truyền tới, bạch y tiên tử dẫn theo một thiếu nữ thanh lịch tựa hoa sen đi vào đình.
Vị thiếu nữ này chính là Tiểu nữ vương của Phong Lâm Âm giới, là Ân linh đã được định hôn ước với Doãn nhi.
Tư Đồ Ngu nghe tiếng xấu hổ quay đầu lại, trao đổi ánh mắt với phu nhân nhà mình.
Lan Y lấy khăn tay ra lau mặt cho muội muội.
Ân Linh thong thả đi tới đặt dĩa điểm tâm tự tay làm lên bàn, hành lễ vấn an Phàn Thiện và Câu Nguyệt trước, sau đó bình tĩnh dọn ly bát chia cho mọi người, rót rượu trái cây ra, giống như không phát hiện người nào đó đang khóc nhè.
Câu Nguyệt đứng dậy hỗ trợ, nàng cũng để ý khi Ân Linh múc canh cho Doãn nhi thì cố ý bỏ qua canh có ngân hạnh và táo đỏ.
Doãn nhi không thích ăn táo đỏ sao...!Haha, đúng là cẩn thận tỉ mỉ, rất săn sóc.
Câu Nguyệt mỉm cười.
Thật ra lúc nàng đến phòng bếp đã gặp được Ân Linh, nàng thấy đứa nhỏ này nhìn thì lạnh lùng nhưng đối nhân xử thế lại ôn hòa lễ phép, uy nghi đoan chính, thanh nhã bất phàm, hiện tại còn săn sóc tỉ mỉ như vậy, đúng là không có gì để soi mói.
Hài tử Doãn nhi này thật không biết quý trọng, hệt như Đại Cẩu đầu gỗ nào đó lúc trước.
Phàn Thiện đang nói chuyện với sư phụ bỗng nhiên rùng mình một cái, nghiêng đầu nhìn qua thì nhận được một ánh mắt sắc lẹm khó hiểu.
Ân Linh để vỏ bình rượu sang chỗ khác, đợi người nào đó được mọi người dỗ nín khóc mới nhướn mày phượng lên, tự nhiên mà nói: "Lớn như vậy mà còn khóc"
Tuy là nói rất tùy ý, nhưng trong ngữ điệu rất có khí phách của quân chủ, khiến người khác không hiểu sao cảm thấy rất oai.
Cả người Doãn nhi run lên, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, nàng đã nhanh chóng ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, nở nụ cười như hoa lê nhiễm hạt mưa: "Vừa rồi không cẩn thận cắn đầu lưỡi, rất đau đó"
Nói xong còn lấy lòng vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Linh nhi đến đây ngồi bên cạnh ta nè, ta cố ý giữ chỗ cho ngươi đó ~"
Tư Đồ Ngu/Phàn Thiện/Câu Nguyệt: "..." Tiểu hài tử lật mặt thật nhanh!
Ân Linh phất tay áo ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng không có dễ bị gạt như vậy, vừa giúp Doãn nhi lau nước mắt vừa nhàn nhạt hỏi: "Vừa rồi khi đến đây nghe ngươi khóc nói không muốn...!ngươi không muốn cái gì, hả?"
"A..." Doãn nhi liếc mắt một vòng, đột nhiên gắp thịt viên trong bát của mình đặt vào trong bát của Tư Đồ Ngu, sau đó lãm nũng với vị hôn thê: "Ta không muốn mẫu thân gắp thịt viên cho, Linh nhi tới gắp cho ta một viên đi ~"
Đến đây Ân Linh cũng ngẩn người, cuối