Mùa mưa liên miên trước đó trôi qua, nhiều ngày qua trong Vân Tung bắt đầu trong xanh, trở lại một màu tươi đẹp.
Trên khoảng không của bầu trời có một màu xanh nhạt, trong suốt như nước.
Những đám mây trắng rải rác đều tụ lại thành nhiều lớp vàng nhạt, tựa như đàn cừu tụ tập giữa không trung, thấp thoáng bay qua những ngọn núi như những cành cây đan xen nhau giữa tiết trời cuối thu.
Một vài chú chim còn trong cơn ngủ say kéo bộ lông đuôi mỏng manh bay lượn trên đầu, đôi cánh rộng lớn mang theo một vầng hào quang rực rỡ, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Khi có gió thổi qua, rừng cây đung đưa lắc lư, nhưng cũng cực kì thong thả.
Xán lạn mà chậm rãi.
Đó là Vân Tung, nơi nàng sinh ra.
Bỗng nhiên Phàn Thiện có chút hoảng hốt.
Đường nhìn dọc theo hàng cây lắc lư phía xa quay về, cuối cùng dừng lại trước bóng lưng của một tiểu cô nương cách đó không xa.
Tiểu cô nương diện một thân váy cung hồng cánh sen đang lặng lẽ tới gần con bướm trong bụi rậm, trong làn váy còn vang lên tiếng leng keng vui tai của vòng Tử Ngọc, kinh động đến con bướm kia.
Nàng tiếc nuối nhìn bươm bướm bay xa, theo nó đi ra ngoài vài bước, mái tóc dài mềm mại buông xõa phía sau, bên dưới đuôi tóc còn uốn lượn độ cong đẹp mắt.
Đó là con gái của cậu, là biểu muội duy nhất của nàng, tên là Vân Lê, có điều chỉ mới hơn 300 tuổi.
Hôm qua nàng cũng vừa mới biết đến sự tồn tại của đối phương.
Đột nhiên có một hài tử cùng thế hệ với mình, cái cảm giác này thật vi diệu.
Mà ở cùng với một tiểu biểu muội chênh lệch độ tuổi, chưa từng gặp mặt này thì...!cũng không phải chuyện dễ dàng.
Phàn Thiện nhịn không được nhớ lại hôm qua, mẫu thân nhà mình dẫn theo tiểu cô nương đi tới trước mặt nàng và nói: "Thế nào, đây là biểu muội của con, có phải rất đáng yêu không, có bất ngờ không?", lúc đó vẻ mặt đối phương chính là xấu hổ và không tình nguyện.
"Nè, ngươi đang phát ngốc cái gì đó?"
Âm thanh non nớt mang vài phần trẻ con bỗng nhiên truyền đến.
Tiểu cô nương đứng trước bụi hoa trắng quay đầu lại, trên gương mặt mũm mĩm mang theo sự bất mãn, cằm nhẹ giương lên, sau đó lại lộ ra vài phần ngạo mạn đáng yêu: "Cô cô nói ngươi phải ra ngoài đi chơi với ta thật vui, nhưng ngươi không chú ý chút nào"
Phàn Thiện ngẩn người, nghĩ lại cũng hiểu là mình làm sai.
Nhưng nói thật là có chút dở khóc dở cười, nàng không ngờ hôm nay nàng sẽ bị phụ thân đẩy ra ngoài đi chơi với tiểu hài tử, còn nói cái gì hôn sự không cần nàng nhọc lòng, chỉ cần bồi dưỡng tình cảm với biểu muội đáng yêu này là được, bù đắp một chút tình thân thiếu sót mấy trăm năm nay thôi.
Ngược lại nàng cũng có một ngày nhàn rỗi, vì không lâu sau nàng thành thân rồi.
Phàn Thiện hồi thần lại, áy náy nhếch môi cười, ánh mắt nhìn xuống tóc mái ngang trán đẹp mắt của tiểu cô nương, rồi lập tức nhìn vào đôi mắt không vui kia.
Đứa nhỏ này cũng có đôi mắt màu hổ phách giống nàng.
Nhưng mà trước khi nàng lên tiếng xin lỗi thì đối phương đột nhiên xoay mặt sang một bên, hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Vừa lạnh lùng vừa ngây ngốc như tảng đá, có chỗ nào tốt như lời đồn đâu"
Những lời này mang theo rất nhiều oán hận, giống như cố ý nói cho nàng nghe vậy.
Phàn Thiện nhịn không được nghi hoặc, tựa hồ hài tử này thật sự không thích nàng...!Ngoại trừ vừa rồi nàng có thất thần thì nàng còn chọc đối phương chỗ nào sao?
"Hừ!" Lúc này người đối diện lại tiếp tục hừ lạnh, vung tay áo lên rồi chạy sâu vào trong rừng.
"Ngươi đi đâu đó?" Nàng lập tức gọi theo.
"Ngươi tự mình chơi đi, ta không cần ngươi đi theo" Vân Lê tức giận quay đầu lại trừng nàng, như giận dỗi mà chạy thật nhanh vào rừng, mặc kệ bên cạnh mọc lên một cành cây xé rách vạt áo.
Rất nhanh nàng đã bỏ xa người phía sau, tuy vậy tâm trạng cũng không thể tốt hơn được, mà ngược lại càng lúc càng khó khống chế, giống như sợi tơ bị gió thổi vù vù bên tai, khi bước chân càng nhanh hơn thì âm thanh càng dày đặc hơn.
Phàn Thiện...!
Vân lê thầm gọi cái tên tựa hồ đã khắc sâu ở đáy lòng mình, rồi cắn môi.
Tức giận cùng ủy khuất tích tụ hồi lâu cứ như thế tràn ra.
Từ nhỏ nàng đã biết mình có một biểu tỷ rất giỏi, tên là Phàn Thiện.
Tuy là vị biểu tỷ này luôn tu hành rèn luyện ở bên ngoài, nhưng tương lai sẽ có một ngày trở về, trở thành Quốc chủ Vân Tung, mà lúc đó chính mình sẽ phải đi theo bên cạnh nàng, phụ tá ủng hộ nàng, cùng nàng bảo vệ vùng đất này.
Nàng thường suy đoán, rốt cuộc đó là một người như thế nào? Dịu dàng mỹ lệ, thoải mái không kiềm chế được, hay là uy nghiêm khí phách? Gương mặt và màu tóc có giống với nàng không?
Nhưng mà nàng cứ chờ, vẫn luôn chờ đợi, nhưng người nọ vẫn không hề xuất hiện.
Nàng đã bị ràng buộc lâu như vậy, cũng đã thay nàng làm những việc mà một Thế tử nên làm...!
Vân lê siết chặt nắm tay, vừa nghĩ đến Phàn Thiện đột nhiên trở về là vì thành thân với người khác, nàng liền nghiến răng.
Thân là Quốc chủ tương lai của Vân Tung, thế nhưng lại chọn thế giới bên ngoài! Phàn Thiện sao có thể làm như vậy.
Hơn nữa...!hơn nữa nàng không biết đến sự tồn tại của nàng thì thôi, gặp nàng cứ luôn bình thản xa cách, coi như không thèm chú ý tới.
Hiện tại chỉ kêu người nọ đi chơi với nàng thôi mà cũng đi như có lệ.
Luôn mất hồn mất vía, nhất định là nghĩ tới vị hôn thê bên ngoài kia rồi, hừ!
Uổng công trước đó nàng vẫn luôn...!vẫn luôn ước được gặp người nọ như thế.
Đúng là buồn cười! Vân Lê nhịn không được giậm chân, buồn bực nhảy lên cành cây của một gốc đại thụ, chạy trốn lên cao, tựa như chỉ khi làm vậy mới phát tiết được bất mãn trong lòng, nhưng nàng lại xem nhẹ sự nguy hiểm dưới chân mình.
Gốc đại thụ cao hơn trăm trượng, cành cây cứng cáp kiên cố, trên thân cây có rất nhiều chỗ mọc rêu, hiện tại trời vừa tạnh mưa không lâu nên vẫn còn trơn ướt.
Tu vi của nàng còn thấp, cộng thêm một lòng lo lắng nôn nóng, vừa không chú ý liền đạp lên mảnh rêu xanh.
"A!" Dưới chân trượt mạnh, vang lên tiêng hô thất thanh.
Con ngươi Vân Lê co rụt lại, trong nháy mắt thân thể liền từ trên cành cao rơi xuống.
Một hài tử vẫn luôn được mọi người bảo vệ trong lòng bàn tay, lại chưa từng trải qua chuyện nguy hiểm thế này, trong lúc nhất thời nàng cũng bị dọa một phen, nàng mở to mắt để mình rơi xuống, hoàn toàn mất đi cảm ứng, quên dùng pháp lực để ổn định lại thân thể.
"Ngươi đang làm gì vậy?!" Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một tiếng quát lớn, mang theo gió mạnh thổi đến.
Ngay sau đó nàng phát hiện mình đã nằm vững vàng trong cái ôm mềm mại.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên thì bị ánh mắt tựa như tia mặt trời đâm tới.
Dường như rất lâu rồi nàng mới có thể thấy được một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần như vậy, lại còn mang theo thần sắc lo lắng trách cứ.
Là Phàn Thiện đang ôm nàng.
Ngửi vào hơi thở một hương thơm xa lạ, Vân Lê không nhịn được mà thất thần.
Cảm giác yên bình khiến người quyến luyến này là sao đây.
Trong hơi thở tràn ngập mùi thơm nhè nhẹ của cỏ cây, giống như thứ nào đó mà nàng đã chờ đợi rất lâu...!
"Vì sao không dùng pháp lực tự cứu mình!?" Vừa mới rơi xuống, Phàn Thiện liền nhịn không được lên tiếng trách móc, phải biết rằng phía sau gốc đại thụ này là vách núi, còn sơ ý té xuống, một hài tử được nuông chiều từ bé như thế làm sao có thể biết nên tự bảo vệ mình chứ? Nghĩ đến một màn vừa rồi, hiện tại Phàn Thiện vẫn còn hơi sợ, không phát giác ngữ khí nặng thêm vài phần: "Leo lên cao như vậy, có biết rất nguy hiểm không!?"
"Sau này không cho phép ngươi như vậy nữa" Nàng cau mày nói.
Lúc này người nằm trong lòng mới hoàn hồn lại, vốn đôi mắt đang ngây ngốc nhìn nàng chợt lộ ra hung hăng, nũng nịu nói: "Ngươi...!ngươi dựa vào cái gì mà hung dữ với ta như thế!"
"Ta là biểu tỷ của ngươi" Phàn Thiện vừa bực mình vừa buồn cười.
Đứa nhỏ này, đúng là bị chiều hư rồi.
Nàng dùng ngữ khí của trưởng bối nghiêm túc nói: "Nếu như muốn tự do tự tại lên nơi cao thì cố gắng mà tu hành"
Nhưng Phàn Thiện không