Tiểu Miêu Tinh

Chương 2


trước sau

Edit: Manh Manh.

Ngay khi Yến Giang ngã xuống đất, liền cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng sợ.

Bởi vì ở tinh cầu này có rất nhiều người khổng lồ da đen. Họ cao lêu nghêu, rên rỉ vô nghĩa, du đãng trên vùng đất hoang rộng lớn.

Lông trên người Yến Giang tức khắc xù lên. Cậu giật mình trốn dưới bụng của Bùi Thanh Hà.

Nơi nào mà người khổng lồ đi qua, mặt đất đều hơi hơi chấn động.

Yến Giang đột nhiên cảm thấy bi thương: "Đó là thứ gì?"

"Người khổng lồ đen", chó con trả lời, "Một loại rác tinh cầu. Cảm xúc tiêu cực không thể tiêu hóa của chủ nhân tinh cầu, sẽ trở thành người khổng lồ đen du đãng khấp nơi. Nếu người khổng lồ đen thì không sao, chúng chỉ tấn công chủ nhân tinh cầu. Sợ nhất là gặp phải người khổng lồ đỏ... nó sẽ tấn công bừa bãi.

Yến Giang cảm thấy chủ nhân tinh cầu này thực đáng thương, nơi này thật nhiều người khổng lồ đen bước đi nặng nề, đất rung núi chuyển.

Chó con để mèo con ngồi trên lưng, chở cậu đến trung tâm của tinh cầu: "Nơi đó có cột mốc biên giới, dùng nó có thể rời khỏi đây."

Mèo con có chút khẩn trương: "Chúng ta rời đi nơi này, nhưng phải đi đâu?"

"Anh cũng không biết, tinh tế lữ hành* là ngẫu nhiên." Bùi Thanh Hà trả lời," Bất quá, nếu chúng là các tinh cầu xung quanh Tiểu Miêu Tinh, thì khẳng định có cách quay lại nơi này. "

*Du hành giữa các tinh cầu.

Câu nói của anh khiến Yến Giang lắng xuống.

Họ mới chỉ gặp nhau một vài lần, nhưng Yến Giang không thể giải thích được đối với Bùi Thanh Hà rất là yên tâm. Chó con mang khí chất ôn nhu và mềm mại, rất giống mẹ.

Trời đổ mưa axit, đây cũng là thức ăn. Nhưng lại mang vị chua chát, mặt Yến Giang đều nhíu lại.

Yến Giang ăn hai cái liền phun ra, nhưng nếu không ăn, liền chỉ có thể chịu đói.

Mưa rơi một hồi liền ngưng.

Yến Giang ủy khuất cực kỳ: "Em đói quá."

Cậu trời sinh cao quý, dường như chưa từng chịu khổ, cũng là một con mèo nhỏ trước khi trở thành một con mèo thực sự, cậu sinh ra là để yêu thương.

Bùi Thanh Hà chợt nghĩ đến một ít việc.

Khi đó anh mới bắt đầu làm việc trong công ty của nhà họ Yến, mọi người trong văn phòng đều trêu ghẹo, cho anh là chim sẽ muốn bay lên làm phượng hoàng, nhất định là ham muốn vinh hoa phú quý nên mới trèo lên cành cao.

Anh cười theo nhưng trong lòng có chút bất lực.

Bùi Thanh Hà từ nhỏ đã nổ lực. Anh học trường trung học tốt nhất, trường đại học tốt nhất, và giành được học bổng du học toàn phần. Anh sống trong một căn nhà cho thuê giá rẻ rẻ nhất, làm việc lâu nhất, tất cả đều vì để tồn tại.

Anh lập kế hoạch cuộc sống rất có trật tự. Nhưng Yến Giang là một cái gì đó nằm ngoài kế hoạch của anh.

Sau khi trở về Trung Quốc, anh mới phát hiện cuộc sống mà anh dồn hết công sức mình, thậm chí còn không bằng điểm xuất phát của người khác, kể cả trình độ của anh cũng kém hơn nhiều so với Yến Giang.

Được Yến Giang thích, trong mắt người khác thân phận này xem ra càng có giá trị.

Bọn họ nói không sai, anh chính là phượng hoàng vàng bay ra khỏi tổ chim sẻ.

Nhưng anh vẫn luôn là chim sẻ, lông vàng chói mắt trên người đều được Yến Giang nhổ lông chính mình dán lên.

Thật ngớ ngẩn.

Chó con ôn nhu trả lời: "Không có việc gì. Mèo con, anh kiếm gì cho em ăn."

Yến Giang có chút ngượng ngùng: "Ở đâu có đồ ăn?... Nếu phiền phức, thì quên đi."

"Không phiền phức."

Khi con mèo con ngủ say, chó con mổ bụng, lấy ra một đám mây tạo thành một cây kẹo bông.

Vì vậy, khi Yến Giang tỉnh dậy, cậu liền có thứ để ăn.

Nó có vị cam, ngọt ngọt chua chua, làm mũi Yến Giang cũng có chút chua.

*

Hai người đi, mặt trời mọc rồi lặn đã ba lần, cuối cùng trong hoang mạc, thấy một tòa kiến trúc.

Đó là một căn nhà gỗ một tầng, dùng cho triển lãm bản mẫu gian, lại như mô hình. Bốn phía phòng không có tường, đồ vật bày trí bên trong nhìn thấy không xót thứ gì.

(Đoạn trên đó mình không hiểu lắm, thỉnh các cao nhân trợ giúp! ????????????)

Yến Giang sửng sốt: "Đây không phải là căn nhà lúc còn nhỏ của em sao?"

  

Gia đình của cậu kinh doanh công nghệ thông tin, hàng đầu thế giới. Trong ấn tượng của Yến Giang, khi còn nhỏ, gia đình cậu chỉ giàu có hơn những người xung quanh một chút. Một căn hộ rộng 160 mét vuông.

Yến Giang tức khắc cảm thấy mình có sức lực, lần đầu tiên xông lên còn nhanh hơn chó con.

Cậu thấy rồi, mẹ đang ở nhà!

Chu Lệ đang ngồi trong phòng khách, bà châm châm nhìn TV, vẻ mặt nghiêm túc.

Bùi Thanh Hà sửng sốt, đi theo sau cậu.

"Mẹ!" Mèo con vui vẻ cọ cọ chân của Chu Lẫm, "Mẹ, con rất nhớ mẹ ~"

  

Đáng tiếc, bà Chu ngoảnh mặt làm ngơ.

Vài phút sau, âm thanh mở cửa truyền đến.

Ánh mắt Chu Lệ hệt như mũi tên sắc bén, quét về phía người tới.

Yến Giang quay đầu nhìn theo, phát hiện ra chính là em trai của cậu, Yến Trì.

Hiện tại Yến Trì nhìn qua chỉ mới sáu bảy tuổi, Yến Trì tuy là em trai nhưng được cha dưỡng làm người thừa kế, từ nhỏ đã trầm ổn, một chút cũng không giống với Yến Giang.

"Mẹ." Yến Trì lẩm bẩm.

Chu Lệ đứng lên, vội vàng đi tới trước mặt Yến Trì, ném ra một cái tát vang dội.

Yến Trì bị tát ngã xuống đất, khuôn mặt trắng nõn bằng mắt thường có thể nhìn đỏ lên.

Yến Giang sững sờ.

Cậu biết mẹ và em trai luôn có quan hệ không tốt, nhưng lại không dự đoán được, mẹ sẽ không lưu tình tát Yến Trì.

"Mày cố ý! Mày cố ý làm vậy đúng không?!"

Người mẹ hiền lành dịu dàng trước mặt Yến Giang, giờ lại giống kẻ điên trước Yến Trì.

Bà kéo tóc Yến Trì, xoắn lại, đem đầu hắn đập vào tường, với thái độ tàn nhẫn như thể bà đang đối xử với kẻ thù đáng hận nhất.

"Mày biết rõ anh hai mày sức khỏe không tốt! Cái gì cũng không thể ăn nhiều! Bây giờ nó nằm bệnh viện, mày đắc ý lắm đúng không?" Chu Lệ ứ nước mắt, "Chờ anh hai mày chết, tất cả tài sản đều là của mày. Đó là những gì mày muốn đúng không?! "

Yến Trì biểu tình nhàn nhạt, không có trả lời. Chủ là ánh mắt phá lệ quật cường.

Yến Giang cuối cùng đã biết đây là chuyện xảy ra
khi nào. Chính là lúc em trai cho cậu một miếng bánh, kết quả cậu trực tiếp nằm viện.

Chu Lệ là người lớn, Yến Trì lực bất tòng tâm. Huống hồ, Chu Lệ còn là mẹ hắn, hắn không dám đáp trả lại.

Yến Giang ở bên cạnh sắp khóc: "Mẹ, mẹ nói cái gì! Là con kêu em ấy đưa cho!"

"Mẹ. Mẹ không cần đánh em ấy!"

Chu Lệ hiển nhiên không nghe thấy.  

Yến Giang lại đẩy em trai: "Yến Trì, em trốn đi! Em đứng đó làm gì!?"   

Chu Lệ đánh gãy mấy cây mốc áo, rốt cuộc cũng hả giận.

Trừ bỏ cái tát lúc đầu, tất cả những chỗ Chu Lệ đánh vào đều giấu dưới lớp quần áo. Người ngoài căn bản nhìn không ra thương tích.

Bà bảo Yến Trì vào phòng để xử lý vết thương. Một lúc sau, đợi hắn uống thuốc cầm máu và tiêu máu ứ rồi bà mới bước vào cửa phòng Yến Trì.

Chu Lệ dường như biến trở lại một người mẹ tốt.

Vẻ mặt bà dịu dàng, giọng điệu bình thản xen chút trách móc: "Mẹ cũng không muốn đánh con, mắng con. Nhưng anh trai con sức khỏe không tốt, bố con cũng không trông cậy được. Mẹ và anh trai con đều chỉ dựa vào con. Mẹ hy vọng con sẽ có tiền đồ."   

"Con biết không, thư ký của ba con khẳng định không phải thứ tốt. Lúc trước mẹ mang thai, ả đặc biệt tới trước cửa, nói là đưa tài liệu cho 'Anh Yến'... "

"Nếu mẹ và cha ly hôn, thuốc của anh trai con thì phải làm sao? Con phải có tiền đồ, Yến Trì, con phải có tiền đồ hơn tất cả những người khác." Vẻ mặt Chu Lệ oán độc, lộ ra một chút tàn nhẫn.   

Yến Trì cuối cùng cũng bật khóc. Hắn cắn chặt môi, run rẩy trong vòng tay của Chu Lệ. Âm thanh thống khổ cực điểm, thúc thít rất khẽ.

Hắn thậm chí không dám khóc to. Vì đây là yếu đuối, hắn không được phép.   

Yến Giang ngồi xổm bên cạnh, vẻ mặt đầy nghi hoặc.   

Cậu khó chịu, đau lòng muốn chết: "Đây là ngôi nhà mà em ấy nhìn thấy? Vì cái gì lại khác xa với em thấy như vậy."

Bùi Thanh Hà không nói, chỉ cúi đầu vuốt lông Yến Giang.

*

Hình ảnh nhanh chóng chuyển sang trường học.

Để tiện cho Yến Giang đọc sách, Yến Trì nhảy lớp. Bây giờ đang học lớp sáu.

Yến Trì ngay ngắn đem ghi chú chép gọn gàng vào sách, rồi cất vào cặp.

Sau khi tan học, bố nói đến đón hắn đi gặp anh hai.

Nhưng người đến lại là bác tài xế. Tài xế lộ vẻ áy náy: "Anh Yến nói hôm nay có cuộc họp, không kịp. Tiểu Trì, chú đưa con đến bệnh viện."

Yến Trì không oán hận, ngoan ngoãn gật đầu.

  

Ở nơi hắn nhìn không thấy, mèo con và choa con lặng lẽ chui vào sau xe.

Bùi Thanh Hà nói đây là quá khứ, là ký ức của chủ nhân tinh cầu.

Hiển nhiên, chủ nhân của tinh cầu này là Yến Trì. Bởi vì người khổng lồ đen trên tinh cầu, Yến Trì vì bảo hộ chính mình, đã lâm vào giấc ngủ say.

"Em ấy," Yến Giang có chút tự hào, "Rất thông minh, thành tích rất tốt. So với em lợi hại hơn rất nhiều! Tuy rằng tính tình xấu xấu, nhưng em rất yêu em ấy!"

Bùi Thanh Hà: "Ồ."

Chó con không phải là rất vui vẻ.

Xe nhanh chóng đến bệnh viện, người ra vào không thấy mặt mũi, thậm chí hình ảnh cũng biến thành trắng đen.

Một mảnh đen trắng, chỉ có phòng bệnh Yến Giang là phát sáng.

Yến Trì hít sâu một hơi, đẩy cửa ra: "Anh hai."

Yến Giang đang gấp hạc, vừa nhìn thấy Yến Trì, liền kinh hỉ ngẩng đầu: "Tiểu Trì!"

Tiểu Yến Giang sốc chăn, chân trần chạy đến trước mặt Yến Trì, ôm chặc hắn: "Anh rất nhớ em."

Rõ ràng là anh trai, nhưng Yến Giang lại thấp hơn Yến Trì nửa cái đầu.

Yến Trì cả người cứng đờ, một lúc sau mới ôm lại cậu, nhận mệnh trả lời, "... Ừm."

Bệnh viện đen trắng phút chốc biến thành màu sắc rực rỡ.

Đại khái vì ở trong bệnh viện quá nhàm chán, Tiểu Yến Giang luôn có vô số điều muốn nói. Cậu cùng hắn chơi game, xem truyện tranh. Mãi cho đến tám giờ tối, mẹ gọi điện bảo Yến Trì về nhà.

Mèo con bên cạnh kỳ quái nhìn theo: "Em ấy cười vui vẻ như vậy sao? Khi còn bé em ấy cũng không cười. Dù em có trêu chọc em ấy như thế nào, em ấy cũng sẽ không..."

 

Bùi Thanh Hà: "Người cùng ký ức không giống nhau. "

Yến Trì cùng Yến Giang tạm biệt.

Hắn đeo cặp sách, chuẩn bị bắt xe về nhà. Vừa bước đến cửa bệnh viện, một ông lão ôm lấy Yến Trì, đột nhiên bật khóc: "Là Tiểu Trì sao?"

Người này Yến Giang không biết, hiển nhiên Yến Trì cũng vậy.

"Ông là ông ngoại của con!"

Vẻ mặt của Yến Trì có chút mờ mịt, lại càng khiếp sợ: "Tôi không biết ông!"

  

Ông ngoại chính là cha của Chu Lệ. Không phải là ông già xa lạ trước mặt.

"Đương nhiên là con không biết ông. Ba con và người phụ nữ đó vẫn luôn không cho ông làm phiền con. Rõ ràng lúc trước đã nói tốt..."

Tài xế của họ Yến đã đứng ở cửa: "Tiểu Trì? Làm sao vậy? Người kia là ai?"

Theo bản năng, Yến Trì nói dối: "Là giáo viên trong trường học. "

Ông lão nhìn hắn một cái, đem một tờ giấy nhét vào tay Yến Trì.

"Đây là số điện thoại của ông." Ông già thấp giọng.

____________________________________

Tác giả có điều muốn nói:

* Đã sửa đổi một số cài đặt. Yến Giang đã thay đổi từ em trai biến thành anh trai.

Truyện convert hay : Nhất Kiếm Độc Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện