Nơi đó là khu ổ chuột, bẩn kinh một cách kinh khủng. Những con vật thi nhau chạy tứ tung tạo ra một khung cảnh đầy kinh hoàng và vô cùng đáng sợ.
"Chào..."\_Liêu Nhất Vỹ nhếch mép mà cười
"Sao chị ở đây?"\_Lãng Minh bị cột chặt vào ghế không thể cử động được
"Hỏi thừa...nên câm mồm đi."\_Liêu Nhất Vỹ thích thú tát thẳng vào mặt Lãng Minh
Liêu Nhất Vỹ cứ hở tí là động tay động chân. Cô ta trong tù có vẻ rất bức bối, ác độc lấy Lãng Minh để xả giận.
"Cậu đã sống rất tốt nhỉ? Không như tôi..."
Liêu Nhất Vỹ bật một que diêm lên, tia lửa cháy lên trước Lãng Minh. Theo phản xạ, Lãng Minh bật ghế ngã ra phía sau, anh điên cuồng vùng vẫy để tránh xa đóm lửa.
Không biết làm sao mà Liêu Nhất Vỹ biết chuyện Lãng Minh cực kỳ sợ lửa. Liêu Nhất Vỹ tìm ra nhã hứng đày đoạ Lãng Minh.
Cô ra đem ra một bình xăng to.
"Chị định làm gì?"\_Lãng Minh sợ hãi
hét toáng lên
"Thử nghĩ xem..."
Liêu Nhất Vỹ đổ xăng một vòng xung quanh Lãng Minh.
Ở một nơi nào đó, Tần Thiên Lăng lo lắng điên cả đầu óc. Anh phóng xe đi khắp nơi một cách điên cuồng, mong muốn nhìn thấy được bóng dáng của Lãng Minh ở đâu đó.
Tần Thiên Lăng đáng lẽ không nên để Lãng Minh một mình, buông lỏng cảnh giác như vậy. Anh cứ nghĩ đến thân thể đang suy nhược của Lãng Minh, anh cứ muốn chết đi cho xong.
Cả băng đảng của Tần Thiên Lăng lật tung cả thành phố, mọi ngỏ ngách nhưng không tìm ra được Lãng Minh. Tần Thiên Lăng càng điên cuồng như một mảnh thú.
Chỉ có mỗi việc bảo vệ tốt cho vợ, anh cũng không làm tốt nổi. Anh càng tự dằn vặt bản thân mình hơn.
Đột ngột, Tần Thiên Lăng nhớ ra Chu Bạch Nhân, người đang bị trói sau ghế.
"Nói...cô ta nhốt Tiểu Minh của tôi ở đâu?"
Chu Bạch Nhân làm ra vẻ. Cậu ta biết đến lúc thể hiện được giá trị của bản thân. Cậu ta cười một cách đểu cáng.
"Tại sao tôi phải nói?"
Tần Thiên Lăng trừng mắt.
"Nói tôi thứ cậu muốn..."
"Những thứ như Tần gia..."
"Cậu định đùa với tôi..."\_Tần Thiên Lăng vung nắm đấm vào mặt Chu Bạch Nhân
Chu Bạch Nhân bị đánh rồi thành quen, chẳng thấy đau đớn nữa.
"Cho tôi một chỗ ăn ở là được rồi..."
Tần Thiên Lăng lập tức đồng ý mà chẳng biết ý đồ bên trong câu nói đó. Cậu ta muốn ăn ở với Tần Thiên Lăng.
Chu Bạch Nhân nhận lệnh của Liêu Nhất Vỹ là cố kéo dài thời gian nhất có thể. Cậu ta hoàn thành việc này khá tốt đấy chứ!!!
Liêu Nhất Vỹ đã hành hạ Lãng Minh đến sẩy thai. Bên dưới Lãng Minh tuôn ra rất nhiều máu.
Liêu Nhất Vỹ thích thú cười lớn.
"Ôi thôi...chết mất...cậu không sao chứ?"
Lãng Minh chưa cảm nhận rõ được sinh linh trong bụng của anh thì sinh linh ấy đã rời xa anh mãi mãi.
Lãng Minh cắn chặt môi đến bật hết cả máu, nước mắt đầm đìa.
Con anh...con của anh mất thật rồi!!!
Nước mắt không ngừng tuôn ra cộng thêm với sự oán hận, Lãng Minh như được truyền vào người một nguồn năng lượng vô hình.