Ngài chồng trước không nghĩ đến có một ngày mình sẽ cùng một ai đó lập nên một gia đình.
Hắn cảm thấy mình không phải là một người yêu ôn nhu săn sóc, cũng không làm được những chuyện thể hiện quan tâm hay nói những lời mật ngọt.
Chỉ là rồi sẽ có ngoại lệ.
Giống như hắn không thể nào dự liệu được đối tượng xem mắt chính là người mà mình tâm tâm niệm niệm.
Giống như hắn không thể khống chế để cho hôn nhân của hai người từng bước từng bước đi đến diệt vong.
Thời tiết ngày bọn họ ly hôn rất tốt, trước khi dọn ra khỏi căn nhà đã từng của mình, ngài chồng trước đã giấu một bức thư.
“Người anh yêu:
Anh biết em có thể vĩnh viễn cũng không thấy được những dòng này, vào lúc anh viết chúng, có lẽ em đang chúc mừng vì đã được khôi phục thân phận độc thân của mình rồi.
Anh hi vọng hôm nay là lần cuối cùng nhìn thấy em khóc trước mặt mình, mặc dù anh biết rõ thằng nhóc hư hỏng nhà em chỉ là cố ý bày ra cho anh coi mà thôi, nhưng anh vẫn sẽ rất khó chịu.
Anh quả thật không phải là một người yêu hợp lệ, anh cần phải xin lỗi em vì điều này.”
Trong một năm chúng ta kết hôn này, chẳng những anh không thể cùng em lập nên một gia đình ấm cúng, ngược lại đã cho em quá nhiều áp lực không cần thiết.
Buổi tối em không nghỉ ngơi, anh đã mắng em; lúc ăn cơm em kén chọn em nói chuyện, anh cũng khiển trách em… Đến bữa ăn cuối cùng mới nãy của chúng ta, anh vẫn là nhịn không được xoi mói em ngồi gác một chân lên ghế là không nghiêm chỉnh.
So với người yêu, anh càng giống một người cha suốt ngày càm ràm hơn.
Em có nhớ không, mùa đông năm trước, em đưa tay vào cổ áo anh, lạnh đến anh rùng mình một cái. Trong mắt em đều là sự vui sướng khi trò đùa tinh nghịch của mình đã thành công, nhưng anh lại chỉ biết nói em ấu trĩ không hiểu chuyện, sau đó chứng kiến ý cười trên mặt em toàn bộ biến mất, chỉ còn lại sự chống cự và đờ đẫn.
Lúc đó anh đã biết, anh lại phạm sai lầm rồi.
Anh lại một lần