“Cái gì?” Ngài trợ lý cảm thấy não mình bắt đầu đau, “Anh dâu muốn đi coi mắt???”
“Đúng vậy, em ấy nói với anh đã đến lúc phải đi tìm tình yêu đích thực rồi, chuẩn bị đi coi mắt.” Ngài chồng trước nói mà cảm thấy miệng đắng chát, “Cậu nói, có phải anh nên buông tay rồi không?”
Ngài chồng trước mất đi sự trầm ổn của ngày thường, thất lạc đến giống như một đứa trẻ.
“Anh còn tưởng rằng em ấy đã không ghét anh như xưa nữa rồi, em ấy còn tình nguyện làm bữa sáng cho anh, cùng nhau đi làm cùng nhau về nhà, cuối tuần còn cùng nhau ra ngoài đi dạo… Kết quả em ấy vẫn là đang suy tính xem khi nào thì rời khỏi anh.”
Trong nhất thời ngài trợ lý không phân biệt được là người này đang bán thảm hay đang phát cẩu lương nữa.
“Cho nên, bầu không khí của hai người đã tốt như vậy rồi, sao anh lại không nắm bắt cơ hội ôm người về nhà chớ?”
“Anh không dám.”
Trời ơi! Ngài trợ lý hoảng sợ, người này có còn là ông chủ chỉ cần còn một tia hi vọng cũng phải nổ lực gấp trăm lần để đạt được của mình không vậy?
“Có cái gì mà không dám chứ? Dù sao hôn cũng đã li rồi, tệ nhất cũng chỉ là trạng