Muốn ngắm bình minh thật sự không dễ dàng, tiểu mỹ nhân cảm thấy cơ thể mình sắp rụng rời luôn rồi.
Ngắm Mặt Trời mọc, không bằng ở nhà làm cho tới khi thái dương ló dạng*.
*: mặt trời =日, bên cạnh đó ngôn ngữ mạng hiện tại日còn được dùng với nghĩa “làʍ ŧìиɦ” và thay thế cho từ chửi thề “操,靠”.
Đương nhiên, loại ý nghĩ này cậu chỉ dám nói thầm trong lòng.
“Sắp đến rồi, kiên trì một chút nữa thôi.”
Tiểu mỹ nhân hai tay trống trơn mà vẫn mệt đến nhũn chân, vừa thở gấp vừa vẫy tay với ngài chồng trước đang đeo túi leo núi sau lưng.
“Anh đi đi, em không được rồi.”
Nếu như là lúc trước thầy Lý chắc chắn sẽ trầm mặc xuống răn dạy cậu tứ chi không phát triển, nửa mới đường là đã bỏ cuộc rồi.
Trong đầu tiểu mỹ nhân đã làm sẵn bản thảo cho thầy Lý luôn rồi, chuẩn bị vào từ tai phải ra bằng tai trái rồi.
“Kha Mộng Nghiêu, anh phải nói em cái gì mới tốt đây?”Ngài chồng trước thở dài, bước đến bên người tiểu mỹ nhân, đưa tay ra, “Đưa tay cho anh.”
“Em biết rồi…… Ả? Cái gì?” Tiểu mỹ nhân trừng lớn mắt, nghi ngờ bản thân đã nghe lộn.
“Anh kéo em.” Cánh tay ngài chồng trước rất rắn rỏi, giống như một cây gậy chắc chắn nhất, “Thiếu luyện tập quá nhiều rồi, những người suốt ngày nằm làm việc trong nhà như em quả nhiên thể lực không theo kịp, sau này chúng ta cứ tập từ từ, hoạt động nhiều lần là được rồi.”
Tiểu mỹ nhân chớp chớp mắt, cảm thấy không được tự nhiên mà lắc lắc đôi bàn tay đang nắm lấy nhau.
“Chỉ có một mình thì em không thích