Tiểu mỹ nhân về đến nhà, ngài chồng trước còn đang giúp cậu mang đồ vào nhà.
“Cái đó.......”
“Em……”
Tiểu mỹ nhân nhìn ngài chồng trước đứng trong phòng khách mà đỏ mặt.
“Muốn nói gì thì anh nói trước đi.”
“Nếu như không còn việc gì nữa thì, anh… Anh về trước đây.” Trong mắt ngài chồng trước tràn ngập ánh sáng như lửa đang cháy phừng phực, lời nói ra lại rất ôn hòa.
“Lát là đến giữa trưa rồi, anh muốn về chỗ nào?” Trong khoảnh khắc tiểu mỹ nhân cũng ngơ ngẩn cả người, qua một lúc sau mới trả lời một câu.
Cậu không hiểu ý của người này lắm.
Rõ ràng bầu không khí trước đó đã đến mức này rồi, tại sao vừa về đến nhà là ngay lập tức muốn đi về, nhưng nếu như cậu là người mở miệng kêu ở lại thì lại cảm thấy không hả giận được.
Như vậy chẳng khác nào nói bản thân trong đầu chỉ toàn là chuyện đó sao, mất mặt muốn chết, tiểu mỹ nhân hông vui rồi.
“Anh đi đi, đi rồi sau này cũng không cần phải quay lại đây nữa, đừng theo đuổi em nữa, anh tự đi