Tiểu Mỹ Nữ

Chương 22


trước sau

Tiếng bước chân ngày càng gần, mỗi một tiếng như đang dẫm lên tim Phó Tinh Thần, khiến tim cô đập nhanh hơn không ít.

Phó Tinh Thần nín thở, quanh người có tiếng gió truyền đến, còn có giọng nữ quen thuộc: "A minh, anh uống say......"

Hô hấp của cô cứng lại, trong lúc nhất thời đã quên bảo trì khoảng cách với Giang Dạ.

Xác thật Trì Minh đã uống say,khi nói chuyện đều mang theo âm thanh dày đặc, " Không biết......"

Không biết như thế nào, từ bên trong Phó Tinh Thần nghe ra vài phần cơ khát khó nhịn được.

Phản ứng lại, cô nhanh tay mở bút ghi âm.

Giọng nữ đầu kia còn lặp lại: "Anh uống say, em đưa anh đi nghỉ ngơi......"

Giọng nói của Trình Miểu từ trước đến nay đều ôn nhu nhẹ nhàng, giống như móng vuốt của con mèo nhỏ, có thể đem tim đàn ông cào phát ngứa.

Phó Tinh Thần theo bản năng ngẩng đầu nhìn Giang Dạ.

Đối phương không có gì phản ứng, đôi mắt hơi híp lại, nếu không phải anh còn đang đứng, cô còn tưởng người này ngủ quên mất rồi.

Cách một lúc lâu, Phó Tinh Thần mới ngửi được mùi rượu trê người Giang Dạ.

Vừa rồi hai người vẫn luôn đúng ở khoảng cách không xa không gần, lại đứng ở đầu gió,mùi rượu bay đi không ít, bây giờ khoảng cách rất gần, cô mới chú ý tới.

Hương thuần, lại nồng nhiệt.

Phó Tinh Thần ngửi không ra loại rượu nào, nhưng cũng biết giá trị khẳng định xa xỉ.

Bên kia còn đang truyền đến thanh âm hai người lôi kéo nhau, Phó Tinh Thần lo lắng không thôi, đem bút ghi âm lấy ra.

Mới vừa đem cánh tay ra bên ngoài duỗi một chút, eo đã bị hai cánh tay dài gắt gao mà ôm lấy, cằm của anh nhẹ nhàng đặt trên vai cô, "Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút nào."

Thanh âm thực nhẹ, không chú ý liền nghe không rõ ràng lắm,bên tai cùng bên cổ cô đều là hơi thở của Giang Dạ, cả người giống như đang ôm một cái lò sưởi.

Một đầu kia, Trình Miểu cùng Trì Minh không có âm thanh.

Mà đầu này Giang Dạ cũng không có động tĩnh.

Phó Tinh Thần khẽ đẩy anh, tay đụng phải thân thể anh mới phát giác ra điểm không thích hợp.

"Giang Dạ?"

Kêu một tiếng,anh không phản ứng.

Phó Tinh Thần giật mình, phía sau lưng cách bức tường khoảng mấy cm, sau đó sử dụng một tư thế kì cục duỗi tay sờ trán.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán.

Phó Tinh Thần khóc không ra nước mắt, đóng bút ghi âm lại,sau đó vỗ mặt Giang Dạ, "Di động của anh đâu?"

Cô phải gọi điện cho Đường Mộ Bạch.

Lúc này Giang Dạ mới có phản ứng, tay anh hướng lên trên vài phần, tay ở trên bụng nhỏ Phó nhẹ nhàng xẹt qua xẹt lại, sau đó từ trong túi nhỏ của áo khoác lấy di động ra.

Nếu không phải anh đang phát sốt, Phó Tinh Thần sẽ cho rằng anh đang cố ý chiếm tiện nghi của cô

Nói không chừng,nguyên nhân Giang Dạ phát sốt cũng có phần của cô.

Phó Tinh Thần rũ mắt nhìn túi áo khoác áo, sau đó điều chỉnh tư thế giúp cho Giang Dạ dựa vào thoải mái hơn, rất nhanh cô đã tìm thấy tên Đường Mộ Bạch trong danh bạ.

Vang lên ba tiếng, đầu kia tiếp nghe.

"Tam ca --"

"Bác sĩ Đường, Giang tiên sinh uống say."

Đầu kia Đường Mộ Bạch nhất thời không phân biệt ra giọng nói này là của ai, anh ta cũng không có thời gian phân biệt, ngữ điệu cao lên nửa phần: "Anh ấy uống rượu?"

Không chỉ có uống rượu, còn phát sốt.

Phó Tinh Thần "Ừ" một tiếng, "Giống như phát sốt."

Đường Mộ Bạch: "Hai người hiện tại đang ở nơi nào?"

Phó Tinh Thần báo địa điểm rõ ràng.

Đường Mộ Bạch lúc này mới nhận ra, "Phó...... Tiểu thư?"

"Ừ."

"Trong mười phút nữa tôi sẽ đến,cô nhớ chú ý phóng viên."

Trời đã khuya, Phó Tinh Thần không nghi ngờ, cô lên tiếng, sau đó cắt đứt điện thoại.

Giang Dạ lớn lên rất cao, cả người đều đè lên người cô,ba phút còn đỡ, thời gian dài, hai chân cô không chống đỡ nổi.

Phó Tinh Thần đang mang giày cao gót, cô sợ gót giày bị bẻ gãy, lấy hết sức lực nửa túm nửa kéo đem Giang Dạ kéo trở về cây dương cầm kia.

Bên trong có người nhìn qua, sau đó đem tầm mắt dời đi, phỏng chừng đã xem bọn họ như đôi tình nhân.

Phó Tinh Thần một tay đỡ Giang Dạ không cho anh té ngã, một tay kia xoa bắp chân đang bị lạnh

Giang Dạ còn đang nhắm mắt, mày hơi nhăn, thoạt nhìn không quá thoải mái.

Phó Tinh Thần nhẹ giọng hỏi câu: "Giang Dạ, anh tỉnh chưa?".

Sau một lúc lâu, nam nhân nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng, sau đó đem cánh tay đang ôm Phó Tinh Thầnvbuộc chặt chút, anh thấp giọng hỏi: "Lạnh hay không?"

Bị một cái lò sưởi ôm, cô làm sao có thể lạnh.

Phó Tinh Thần lắc lắc đầu, sau đó nghe thấy anh tiếp tục nói: "Nhưng anh có chút lạnh."

Quả nhiên, bởi vì đem áo cho cô nên mới phát sốt.

Phó Tinh Thần chột dạ lại áy náy, cô giật mình, vừa mới suy nghĩ đem áo phủ thêm cho anh, cánh tay Giang Dạ liền buông lỏng ra một ít, "Em ôm anh một chút,anh liền không lạnh."

Trong nháy mắt, Phó Tinh Thần cảm thấy Giang Dạ sốt hỏng đầu rồi.

Cô không nhịn xuống lại giơ tay chạm vào trán anh.

Thực nóng,sao lại nóng hơn khi nãy rồi.

Tay Giang Dạ hoàn toàn buông ra, hơi hơi mở to mắt liếc xéo cô: "Ôm hay không?"

Phó Tinh Thần: "......"

Ôm anh, cô đều cảm thấy có hại cho chính mình!

Phó Tinh Thần cảm thấy Giang Dạ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, khóe mắt cô nhẹ cong, rõ ràng muốn cự tuyệt anh, kết quả không biết như thế nào ma xui quỷ khiến duỗi tay ôm một chút.

Bất quá chưa đến hai giây, cô đã rụt tay trở về.

Khóe miệng Giang Dạ nhẹ cong, đem chiếc áo khoác đang hỗn loạn trên người Phó Tinh Thần nắm thật chặt, sau đó liền ôm người cùng áo vào trong ngực, "Áo có chút lớn nhỉ."

Đương nhiên lớn.

Nếu áo Giang Dạ mặc trên người cô không lớn, phỏng chừng cô đã biến thành đàn ông mất rồi.

Phó Tinh Thần thất thần mà "Ừ" một tiếng.

"Ý anh chỉ chính là áo bên trong" Giang Dạ hạ thấp giọng, "Vừa rồi anh đều thấy được."

"...... Nhìn thấy gì?"

"Quần áo trượt xuống dưới...... Em cảm thấy anh có thể nhìn thấy cái gì?"

Phó Tinh Thần: "......"

Giờ khắc này,không có từ nào có thể biểu đạt tâm tình của cô, Phó Tinh Thần hô hấp vài lần, mới khống chế được chính mình không nhảy dựng lên.

Mặt cô nóng lên, lúc này đại não nóng đến cực điểm, một chậu nước lạnh từ trên đầu rót xuống dưới.

Cách đó không xa, có đèn flash lóe một chút.

Phó Tinh Thần trong lòng nhảy dựng, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn qua

Đối diện anh ta cười với vẻ mặt nhộn nhạo: "Chỉ là lưu lại kỷ niệm."

Đường Mộ Bạch thu di động, sau đó nhấc chân đi tới.

Tim Phó Tinh Thần tim đập còn rất nhanh, không thể lập tức hồi phục lại tinh thần từ cú lừa khi nãy.

Đường Mộ Bạch nâng Giang Dạ dậy, sau đó quay đầu nhìn về phía Phó Tinh Thần, "Cùng đi?"

Khóe miệng anh ra trước sau mang theo nửa ý cười, tuy rằng Phó Tinh Thần không hiểu loại ý cười này từ đâu ra, cô lắc lắc đầu, "Bạn tôi còn ở bên trong."

Đường Mộ Bạch gật đầu.

"Áo của Giang tổng --" Phó Tinh Thần nói muốn cởi áo ra, kết quả giật mình, đã bị Giang Dạ từ từ mà liếc mắt một cái.

Tầm mất anh như có như không mà dừng ở ngực cô

Động tác Phó Tinh Thần cứng đờ, đem áo khoác nắm thật chặt, "Mấy ngày nữa tôi sẽ trả lại cho ngài."

Giang Dạ không nói.

Nhưng Đường Mộ Bạch lại cười một chút, "Ngài?"

Giang Dạ: "Lăn."

Đường Mộ Bạch sờ sờ cái mũi, không nói nữa, mang theo Giang Dạ cùng nhau lăn ra khỏi tầm mắt của Phó Tinh Thần.

Phó Tinh Thần không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Trình Miểu ở bên trong.

Cô còn tưởng rằng Trình Miểu cùng Trì Minh ở bên ngoài nói chuyện lâu như vậy, hẳn là sẽ tìm một chỗ cùng nhau nói chuyện nhân sinh.

Cho nên vừa đi ra đã bắt gặp Trình Miều ngồi ở phía sau đàn dương cầm, Phó Tinh Thần sửng sốt vài giây.

Mạc Văn Ngữ nhìn sắc mặt của cô, ở nơi ít người chú ý tới đem cô kéo đến trong một góc.

"Trình Miểu đã ra tới nửa ngày,sao bây giờ cậu mới đến?"

Phó Tinh Thần lúc này mới phản ứng lại, "Cô ta ra lúc nào?"

"Mười phút trước."

Mạc Văn Ngữ di chuyển tầm mắt, sau đó nhiễu mày: "Áo khoác củaTrì Minh?"

Phó Tinh Thần cũng nhíu mày.

Mạc Văn Ngữ hiểu rõ, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Sau khi cô ta ra vài phút sau Trì Minh cũng ra theo, tớ còn tưởng rằng anh ta thấy cậu."

Phó Tinh Thần "À" một tiếng.

Mạc Văn Ngữ: "Cho nên áo khoác rốt cuộc là của ai?"

Phó Tinh Thần không đáp.

Nếu là cô trả lời Giang Dạ, có lẽ Mạc Văn Ngữ sẽ lập tức đem cái cái áo này tịch thu.

Đúng là Fan não tàn.

Nhắc tới Giang Dạ, Mạc Văn Ngữ trở thành người không có lý trí.

"Còn mang áo khoác, cậu không nóng
sao?"

Phó Tinh Thần buồn bực mà liếc Mạc Văn Ngữ một cái, rốt cuộc mở miệng: "Váy bị tuột."

Rất nhanh Mạc Văn Ngữ mang Phó Tinh Thần đi toilet, trong túi cô nàng lúc nào cũng mang theo kim băng, ở phía sau lưng cô kéo khóa thu nhỏ váy lại, sau đó mới xuống tay: "Có thể."

Phó Tinh Thần cúi đầu nhìn thoáng qua,cái gì nên lộ cũng chưa lộ, cô mở ra vòi nước rửa tay, nghe thấy Mạc Văn Ngữ hỏi: "Ghi âm được cái gì không?"

"Không có."

Vốn dĩ Phó Tinh Thần cho rằng khi ấy Trì Minh ngữ ở trong trạng thái ấy, bọn họ sẽ phát sinh chuyện gì đó trên ban công, kết quả vẫn không ghi âm được cái gì.

Mạc Văn Ngữ nghe xong vài phút, sau đó có chút kinh ngạc ấn tạm dừng, qua lại mấy lần,cô nàng mở miệng: "Anh ta không phải nói một câu " Để anh ôm một chút " sao?"

"Cái gì?"

Phó Tinh Thần nhớ rõ lúc ấy không nghe được Trì Minh nói câu nói này.

Đương nhiên, không thể loại trừ khả năng lúc ấy cô cùng Giang Dạ ở bên nhau, nên không chú ý tới Trì Minh nói gì.

"Giọng nói Trì Minh dễ nghe vậy."

Phó Tinh Thần: "......"

"Tớ nghe như củi khô bốc lửa, như thế nào lúc ấy lại không thiêu cháy, hai người bọn họ trước sau cùng đi ra?"

Củi khô bốc lửa điểm này, Phó Tinh Thần đồng ý.

Mạc Văn Ngữ vừa nói vừa đem bút ghi âm hướng về bên tai cô nhấn nút, "Cậu nghe một chút."

Nửa phút sau, Mạc Văn Ngữ: "Thần Thần, cậu đỏ măt cái gì?"

Chó má củi khô bốc lửa.

Những lời này rõ ràng chính là Giang Dạ nói!

Phó Tinh Thần giả cười một tiếng, sau đó ấn nút tắt âm thanh.

Trì Minh cùng Trình Miểu không ghi âm được bao nhiêu, phía sau đều là lời nói của cô cùng Giang Dạ.

Đi ra toilet,Phó Tinh Thần vẫn là không yên tâm,cô cố gắng trong thời gian ngắn nhất xóa đoạn ghi âm phía sau đi.

Buổi tối 10 giờ, tiệc tối cơ bản tiến vào kết thúc.

Trình Miểu là thiện sứ mới, đàn một khúc dương cầm kết thúc tiệc tối

Phó Tinh Thần và Mạc Văn Ngữ đứng ở cách đó không xa, đôi mắt thoáng nhìn, có thể nhìn thấy không ít nhan sắc kinh diễm trong đám đông.

Một khúc xong,Phó Tinh Thần muốn xoay người chạy đi, đột nhiên nghe được Trình Miểu mở miệng: "Khúc nhạc này tặng cho người bạn của tôi."

Cô ta sợ có người nghe không được, còn cầm microphone nói.

Ngữ khí Mạc Văn Ngữ không được tốt: "Người cô ta chỉ không phải cậu chứ?"

Cô còn nghĩ, Trình Miểu không có khả năng yên phận như vậy khi thấy Phó Tinh Thần,quả nhiên lúc này mới bắt đầu làm chuyện xấu.

Phó Tinh Thần quay đầu lại nhìn Trình Miểu.

Tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Trình Miểu

Trình Miểu hơi hơi mỉm cười, "Người bạn này của tôi hiện cũng đang ở đây, cô ấy đang dương cầm so với tôi hay hơn rất nhiều......"

Phó Tinh Thần còn không cảm thấy cái gì, Mạc Văn Ngữ đã châm chọc mà mở miệng: "Cậu đoán tiếp theo câu nói của cô ta sẽ là cái gì?"

Phó Tinh Thần lạnh giọng: " Mời tớ lên đàn một khúc nhạc."

Cô dùng ngữ khí khẳng định.

"Cô ta rõ ràng biết tay cậu không được --"

Phó Tinh Thần: "......"

Sao nghe ý tứ của Mạc Văn Ngữ, cô đã biến thành người tàn phế mất rồi?

Đầu kia Trình Miểu lại lần nữa mở miệng: "Cũng không biết người bạn này của tôi có nguyện ý đàn cho mọi người ở đây nghe một khúc nhạc..."

Mạc Văn Ngữ quả thực bị mặt dày vô sỉ của cô ta cả kinh ngây người.

Cô nàng trước nay chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, kéo cánh tay Phó Tinh Thần muốn đi, "Thần Thần, chúng ta đi......"

"Đi cái gì?"

Cô cười một chút, cùng mấy chữ này đồng thời vang lên, cách đó không xa Trình Miểu nói ra tên của cô: "Thần Thần, cậu nguyện ý không?"

Mạc Văn Ngữ "Phi" một tiếng.

Cô rốt cuộc cũng biết vì sao lúc trước Phó Tinh Thần lại hỏi cô nếu đánh Trình Miểu một tát, công ty có thể áp chuyện này xuống hay không.

Bởi vì không cần Phó Tinh Thần, cô cũng muốn tát cho Trình Miều một cái.

Con người bạch liên hoa này, muốn dẫm lên người khác để làm dành sự quan tâm cho bản thân mình.

Nếu trước khi xảy ra tai nạn xe, Phó Tinh Thần tuyệt đối có thể treo cô ta lên đánh.

Nhưng hiện tại...... Mạc Văn Ngữ không thể xác định được.

Phó Tinh Thần tay trái xách theo áo của Giang Dạ, cô cúi đầu nhìn bàn tay phải chính mình: "Xem ra bàn tay này, hôm nay thế nào cũng phải đánh."

Mạc Văn Ngữ biết mình không khuyên được Phó Tinh Thần, chỉ có thể nhỏ giọng kiến nghị: "Vậy cậu nhớ tìm chỗ ít người, tớ cho ngươi canh chừng......"

Lời nói còn chưa nói xong, Mạc Văn Ngữ liền chú ý tới bầu không khí không đúng, cô vừa nhấc đầu, nhìn thấy Trình Miểu đang nhìn lại đây.

Không tới hai giây, tầm mắt mọi người đều đặt ở trên người hai cô.

Phó Tinh Thần trở thành mục tiêu của mọi người

Cô nâng mắt, sau đó hướng Mạc Văn Ngữ cười một chút, nhấc chân đi qua.

Mạc Văn Ngữ không yên tâm mà nhỏ giọng kêu cô: "Thần Thần......"

Người nọ không quay đầu lại.

Chỉ hơn mười giây, Phó Tinh Thần đã đứng bên cạnh Trình Miểu,giọng nói của cô không cao không thấp, người bên cạnh có thể nghe thấy, nhưng ở xa một chút, liền nghe không đủ rõ ràng.

"Người Trình tiểu thư nói tới, là tôi sao?"

Nụ cười trên mặt Trình Miểu không biến mất, không đợi cô ta trả lời, Phó Tinh Thần nói tiếp: "Điểm thứ nhất, chúng ta không thân quen; điểm thứ hai, khúc nhạc vừa rồi cô đàn sai mười mấy nốt nhạc."

Trình Miểu nhíu mày.

Phó Tinh Thần đã đem áo khoác đặt ở bên cạnh, vuốt góc váy sau đó ngồi xuống cây đàn dương cầm.

Mạc Văn Ngữ còn không có hiểu ý tứ của cô, thanh âm dương cầm đã vang lên.

Không lâu trước đây, cô cùng Giang Dạ ở trên ban công đàn một khúc.

Tay trái cô không linh hoạt cho lắm, cho nên khi đàn khúc nhạc này, tốc độ của Giang Dạ thả chút chậm một chút để cùng tốc độ với cô.

Đối với âm nhạc cô luôn luôn mẫn cảm, cho nên chỉ cần nghe một lần liền nhớ kỹ những nốt nhạc Giang Dạ đã đánh.

Lúc ấy Phó Tinh Thần không nghĩ vậy, thẳng đến khi đánh lại, cô mới hiểu được dụng ý của anh.

Một khúc nhạc này,Phó Tinh Thần cơ bản toàn dựa vào tay phải.

Tay trái phụ trợ, nhưng là không ảnh hưởng đến tiếng đàn êm tai.

Trước kia Phó Tinh Thần chỉ cho rằng tốc độ tay Giang Dạ rất nhanh, thật sự nghe anh đàn qua mới biết được, cho dù là một khúc nhạc bình thường, ở trong tay anh,đều trở thành một đầu tiếng trời*

*Tới đoạn đó cạn ý,

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện