Phó Tinh Thần thanh tỉnh không ít, nâng mí mắt nhìn trợ lý Từ, phiền lòng không dứt, dứt khoát từ trong túi lấy ra thẻ ngân hàng, muốn đi xuống lầu tính tiền.
Trợ lý Từ ngồi bên cạnh buồn bã nói: “Nhị tiểu thư, Hoắc tổng đã khóa thẻ của cô”
Thấy cô biểu tình biến hóa, trợ lý Từ như góp thêm sức mạnh bồi thêm một câu: “Nhị tiểu thư, cô chỉ cần về nhà, về rồi thì không cần gặp mặt những người đàn ông tốt xấu lẫn lộn kia.
Hiển nhiên tên dây chuyền vàng kia là người tốt xấu lẫn lộn nhất.
Phó Tinh Thần cảm thấy ly rượu kia không có chút men nào, nửa điểm khiến người ta say cũng không có, cô đứng lên, không chú ý tới ai, đứng thẳng người đi về phía trước.
Trợ lý Từ biết điều, nhanh tay đặt mấy tờ tiền xuống bàn, có chút hối lỗi nói: “Mạc tiểu thư, phiền cô chút nữa tự mình trở về an toàn.”
Thời điểm Phó Tinh Thần bước xuống cầu thang, trợ lý Từ liền chạy theo, bước chân của cô có chút hoảng, nhưng âm thanh bước đi vẫn đều đều: “Ngày hôm qua,trợ lý Từ đào người đàn ông kia ra từ chỗ nào vậy?"
Chính là đào từ chỗ kết duyên trên mạng
Trợ lý Từ không còn mặt mũi nói chuyện.
“Hoắc Cận Sơ đâu?”
“Hoắc tổng mang Kỳ Kỳ đi khám bệnh"
Trong lòng Phó Tinh Thần càng thêm hụt hẫng, cũng không biết tại sao lại hụt hẫng, ngược lại còn nghĩ: " Cái tên Kỳ Kỳ này, cùng cái tên Husky có chút giống nhau"
Có chút lơ đễnh, chân cô không biết vướng vào thứ gì, đằng trước là bậc thang, Phó Tinh Thần mất trọng tâm, không kịp bắt lấy tay vịn, liền ngã xuống dưới.
Lăn xuống cầu thang, liền có một bàn tay đỡ lấy eo cô, Phó Tinh Thần bị dọa đến hoa mắt, cách một lúc lâu, mới nâng đầu nhìn lên, nương theo ánh sáng nhạt của đèn, thấy áo sơ mi màu trắng của người kia dính đầy dấu môi.
Dấu môi màu đỏ, là khi nãy cô không cẩn thận động phải.
Áo sơ mi là thiết kế của Charles Lanvin,ngoài sang quý, còn độc nhất vô nhị.
Phó Tinh Thần biết chiếc áo này, bởi trong tủ quần áo có một chiếc , thời điểm mười tám tuổi cô rút hết tiền mua, kết quả tới hai mươi tuổi vẫn không dám mặc.
Cái loại xui xẻo này, khiến cho cả người cô lạnh toát.
Việc này so với với việc đụng phải chiếc Bentley còn xui xẻo hơn, Phó Tinh Thần hướng tầm mắt lên trên, vừa muốn đứng lên, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới âm thanh: “Đừng nhúc nhích…… Váy của cô”
Người này tích chữ như vàng, nhưng mấy chữ ngắn ngọn này khiến động tác của Phó Tinh Thần phải ngừng lại, cô không nhìn thấy biểu tình của anh ra, chỉ là mơ hồ cảm giác được hơi lạnh từ đầu ngón tay của anh,như có như không mà truyền tới sau lưng cô, phía sau là nơi không thể đụng cham, người kia liền thu tay trở về.
Phó Tinh Thần trong lòng đem bàn tay kia ra nguyền rủa, đứng thẳng, cô đem danh thiếp đưa qua: “Xin lỗi vị tiên sinh, nếu ngài có vấn đề gì, có thể gọi số điện thoại này, tôi… nhất định sẽ tận lực bồi thường ngài.”
Cô không mặt mũi dùng “Tôi”, rốt cuộc tên trên danh thiếp cũng không phải tên cô.
Đối phương tiếp nhận danh thiếp, ngước mắt nhìn qua, một đôi mắt phượng hẹp dài, khóe mắt hơi hướng về phía trước tạo nên một ánh nhìn thâm trầm.
Đôi mắt này, cô đã từng gặp qua.
“Giang……” Phó Tinh Thần vận động đầu óc còn chưa nghĩ ra từ tiếng theo, đối phương đã nói ra từ kế tiếp.
Âm thanh của anh rất thấp, giống như từ môi rặn ra một chữ:" Dạ".
Giang Dạ..
Người Đường Mộ Bạch chửi hôm trước tên Giang Dạ.
Phó Tinh Thần ánh mắt chợt lóe, đúng lúc phía sau trợ lý Từ nhận ra anh, mở miệng nhắc nhở:“Giang tiên sinh, chúng tôi……”
Lời nói còn chưa dứt, Giang Dạ đã nghiêng người , bước qua người bọn họ.
Trợ lý Từ gật đầu nói cảm ơn, lúc anh đi ngang qua liền liếc trộm một cái, trong ánh mắt toát lên suy nghĩ, liền thu hồi lại, gật đầu nhẹ, vội vã đi theo Phó Tinh Thần xuống lầu.
Rất nhanh, thân ảnh của hai người lướt qua nhau giữa đám đông, biến mất không tì vết.
Đường Mộ Bạch không biết từ khi nào đã đứng ở trên lan can, thấy anh đi lên liền nhìn theo, sau đó nâng cằm: “Tam ca, đây lần thứ hai nhận được danh thiếp của Hoắc Cận Sơ nhỉ?”
Giang Dạ không để ý đến anh ta, đem danh thiếp cất vào túi quần, Đường Mộ Bạch liền “U” một tiếng, “En nói như thế nào liền mới đụng vào một chút liền đòi bồi thường cho anh”, anh ta nhướng mày, cười gian: “Tam ca, áo anh bẩn rồi kìa.”
Trước mười tuổi tên Phó Tinh Thần là Hứa Tinh.
Cha mẹ ly hôn, về sau cô đi theo Phó Hinh Vân, thuận tiên đem họ “Hứa” đổi thành họ “Phó”, sau Phó Hinh Vân cảm thấy tên Phó Tinh này quá khó nghe, từ trong ra ngoài đều lộ ra ý tứ ngu dốt, dứt khoát bỏ thêm từ “Thần” sau họ Phó.
Ngụ ý là sao trời,ngôi sao sáng bên cạnh mặt trăng.
Phó Tinh Thần cũng không cảm thấy mất mát gì, chỉ là thêm một chữ khi viết tên mình.
Phó Tinh Thần không thích tên Hứa Tinh cho lắm. Trước mười tuổi, Phó Tinh Thần mỗi lần làm sai việc gì, liền bị bố bắt phạt viết mấy chục lần tên mình, “Hứa tinh” hai chữ viết một trang giấy đều cảm thấy sức lực như cạn kiệt,tên sửa lại liền không giống,chỉ là viết một cái họ sau liền để chữ thượng phía trước toàn bộ tên mình,viết càng thuận tay
Lúc ấy tuổi còn nhỏ, thích hay không đều không có lý do.
Lớn lên hiểu chuyện, cô càng không thích tên “Hứa tinh” này, nguyên nhân càng đơn giản —— cô đối với dòng họ này có thành kiến.
Thời gian đến nhanh qua nhanh, từ ngày đầu tiên kêu cô là Phó Tinh Thần, lần đầu tiến vào hoắc gia, rồi tới hiện tại, thoáng đã mười mấy năm.
Cái gì quên thì đã quên, không nên quên thì thật ra cũng đã quên hết.
Biệt thự Hoắc gia.
Phó Tinh Thần bị trợ lý Từ đưa đến đây, cô xuống xe liếc nhìn thời gian, mới hơn 11 giờ tối, Phó Hinh Vân giờ này đã ngủ, lúc này đèn ba tầng đã tắt chỉ còn bóng đêm, chỉ có đèn tầng một là sáng.
Buổi tối trời lạnh, nhưng lòng bàn tay Phó Tinh Thần vẫn chảy ra mồ hôi nhớt nháp, cô dùng ba phút sửa sang lại chính mình, sau đó dùng hai phút đẩy cửa bước vào.
Phòng khách ánh sáng chói lọi, phía trước người nọ đầu còn chưa nâng,
khẽ tựa người vào sô pha, trong tay anh cầm cuốn tạp chí, chân bắt chéo gác lên nhau, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh hơn so với trước kia, ngón tay khẽ động, đem tạp chí lật sang trang mới: “Bỏ đi đã chịu trở về?”
Giọng nói vừa dứt, người nọ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: “Lại đây.”
Phó Tinh Thần không nhúc nhích.
Hoắc Cận Sơ cũng không tức giận, cười như không cười mà nhìn cô: " Em định đánh thức dì Phó?”
Bắt rắn phải đập đầu trước, Hoắc Cận Sơ đem những lời này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Vài giây về sau, Phó Tinh Thần không tình nguyện mà bước qua.
“Cơm chiều có ăn không?”
“Không có.”
Hoắc Cận Sơ đột nhiên dừng một chút, anh đem cuốn tạp chí kia tùy tiện đặt qua một bên, cho dù chỉ ăn mặc áo quần ở nhà bình thường, trên người vẫn lộ ra tia lạnh lẽo “Uống rượu?”
“Cần anh quản?”
Hoắc Cận Sơ nhíu mày: “Phó Tinh Thần!”
Phó Tinh Thần không cam lòng yếu thế, đột nhiên đứng dậy, phảng phất khí thế hai người đều lạnh lẽo như nhau.
Hoắc Cận Sơ đưa mắt nhìn cô, qua vài phút, mới thu hồi tầm mắt, xuy mà cười: “Đi nghỉ ngơi trước, có việc ngày mai lại nói.”
Chỉ đối đầu nhau vài phút, Phó Tinh Thần đã bại trận,nghẹn một bụng tức lên lầu.
Hoắc Cận Sơ nói “Có việc”, tuyệt đối là có việc
Ngày hôm sau, Phó Tinh Thần 6 giờ rưỡi mới chịu tỉnh, nằm trên giường đến 7 giờ rưỡi mới xuống lầu, Hoắc Cận Sơ cư nhiên còn chưa đi.
Nhà ăn chỉ có hai người,thời điểm Phó Tinh Thần đi tới, Hoắc Chấn Hành rõ ràng có chút kinh hãi: “Thần Thần, về nước khi nào?
”
Chuyện cô về nước, trừ bỏ nói cho Mạc Văn Ngữ, cũng chỉ có Hoắc Cận Sơ cùng trợ lý Từ đem hành trình nhìn thấu, Phó Tinh Thần mặt không đổi sắc kêu một tiếng “Chú Hoắc”, sau đó kéo ghế ngồi xuống, “Đêm qua.”
Người bên cạnh hừ lạnh một tiếng, Phó Tinh Thần chịu đựng xúc động không đem đĩa trứng chiên ném vào mặt anh ta, giương mắt nhìn về phía đối diện không người ngồi, Hoắc Chấn Hành liền giải thích: “Mẹ cháu không biết cháu đã trở về, sáng sớm đã hẹn người đi đánh bài.”
Phó Tinh Thần “Nga” một tiếng, không nói nữa.
Chờ cô ăn xong bữa sáng, Hoắc Cận Sơ đã ngồi ở phòng khách, anh cũng không vội đi công ty, chậm rì rì mà đưa điếu thuốc lên miệng, còn chưa châm lửa, Phó Tinh Thần đột nhiên duỗi tay đem bật lửa ném vào thùng rác: “Đừng hút”
Hoắc Cận Sơ nhìn cô không nói lời nào, anh từ trước đến nay am hiểu chiến thuật tâm lý, nhìn cô chằm chằm đến khi da đầu có chút tê dại, vẫn là Hoắc Chấn Hành mắng anh ta một câu: “Em gái hôm qua vừa mới trở về, anh chớ chọc cô ấy sinh khí!”
Vài phút sau, ngoài cửa đã truyền tới tiếng động cơ ô tô.
Người luôn bao che Phó Tinh Thần đã lái xe đi rồi.
Hoắc Cận Sơ dứt khoát đem điếu thuốc trong miệng ném vào thùng rác, nâng mắt lên: “Đi lâu như vậy nhưng không chịu về nhà?”
“Hoắc Cận Sơ, tôi đã đủ tuổi thành niên.”
Ngụ ý: Anh quản không được.
Hoắc Cận Sơ: “Người trưởng thành đều thích hắt cà phê vào mặt người khác?”
" Nếu anh chịu tìm cho tôi một người đàn ông tốt, tôi khẳng định không hắt”
Sự sợ hãi của Phó Tinh Thần đối với dây chuyền vàng vẫn còn, cô thật ra không sợ gì khác, chủ yếu là sợ lần sau nếu gặp lại, cô sẽ không khống chế được mà đem cái bàn ném lên mặt ông ta.
Làm như thế lại quá tổn hại hình tượng.
Khóe môi Hoắc Cận Sơ mở rộng,cười như không cười: “Em còn nói giỡn?”
Nói giỡn.
Nếu an bài cho cô một người đàn ông tốt, cô khẳng định không muốn trở lại.
Phó Tinh Thần là người nào, sống cùng cô năm năm đã hiểu tính cô.
Hoắc Cận Sơ theo bản năng muốn hút thuốc, động tác tới được một nửa, lại đột nhiên dừng lại.
Anh vừa ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Phó Tinh Thần cau mày, trong ánh mắt tựa hồ bắn ra ánh lửa: " Sao anh lại khóa thẻ của tôi?”
Không đợi anh trả lời, Phó Tinh Thần lại nói tiếp: “Bên trong có hơn mười vạn, là tôi ở nước ngoài chụp quảng cáo kiếm được, anh trước đem tiền này trả lại cho tôi.”
Nha đầu này còn dám nhắc tới, Hoắc Cận Sơ nghe tới liền tức giận, nha đầu này đụng phải chiếc siêu xe lại dám lấy danh nghĩa hắn để bồi thường, phí sửa cửa xe cùng kính chiếu hậu tính ra cũng hơn mười vạn.
Không nhắc đến thì hắn còn bỏ qua, bây giờ còn ngồi đây nhắc tới tiền bạc với hắn.
Hoắc Cận Sơ: “Em mấy ngày hôm trước không phải đụng vào một chiếc xe? Phí bảo trì cùng tu sửa còn chưa trả, chủ xe điện thoại cho anh nói thời gian cùng địa điểm để gửi tiền , dù sao em cũng đã là người trưởng thành, hẳn là có biện pháp xử lý.”
Anh ta nói xong liền đem một thẻ atm để lên bàn trà “Trong thẻ có 15 vạn, em tính chuyện mà làm.”