Phó Tinh Thần cảm giác được máu toàn thân dồn hết lên mặt, động tác cứng đờ, sau đó nghe Giang Dạ kêu một tiếng “Hoắc tổng”.
Mặt cô đỏ không tới nửa phút, lại dần dần mà chuyển sang trắng bạch.
Đầu kia không có tiếng trả lời, một hồi lâu mới truyền đến một tiếng “Đô", điện thoại bị cắt đứt.
Phó Tinh Thần nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại, như có một chậu nước lạnh dội từ đầu tới chân.
Cô nhắm mắt, sau đó bình tĩnh hô hấp mà mở miệng: “Hoắc Cận Sơ đúng không?”
Vấn đề vừa hỏi ra, Phó Tinh Thần đã biết đáp án.
Không có khả năng là Hoắc Chấn Hành, vậy sẽ là Hoắc Cận Sơ.
Quả nhiên, Giang Dạ “Ừ” một tiếng.
Thực nhẹ, nhưng lại nặng nề đánh vào trong lòng Phó Tinh Thần.
Anh đáp xong đã đứng dậy, duỗi tay gài lại nút áo, một viên lại một viên, hơn mười giây, Phó Tinh Thần đã ăn mặc chỉnh tề.
Không khí ái muội trong phòng ăn biến mất không dấu vết.
Phó Tinh Thần từ trên bàn nhảy xuống, “Anh cố ý đúng không?”
Giang Dạ nhắc nhở: “Điện thoại là của em.”
“Vậy sao anh đột nhiên lại hôn em?”
Phó Tinh Thần cảm thấy ngữ khí chính mình không được tốt, nghe như đang chất vấn.
Giang Dạ nhìn chằm chằm cô, mở miệng giọng nói lạnh hẳn đi: “Sợ anh ta nghe thấy?”
Tức khắc Phó Tinh Thần nghẹn lại, cùng lúc đó, phía sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi.
Bị Hoắc Cận Sơ nghe thấy, xác thật có một loại cảm giác là chột dạ, nhưng không tính là sợ hãi.
Hiện tại bị Giang Dạ nói như vậy, cô bắt đầu cảm thấy mình là tiện nữ một chân đạp hai thuyền, Phó Tinh Thần nhíu nhíu mày, lại nghe Giang Dạ nói câu: “Xem ra vừa rồi anh không chỉ nên hôn em——”
“…… Câm miệng!”
Nếu là bên cạnh có gối, nói không chừng Phó Tinh Thần sẽ túm lên ném qua, nhưng trong tầm tay đều là chén đũa, Phó Tinh Thần không ném được.
Giang Dạ thành thành thật thật mà câm miệng.
Phó Tinh Thần lại không nói, cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, nhìn rất ủy khuất.
Cách sau một lúc lâu, Phó Tinh Thần mới thấp giọng nói thầm một câu: “Không biết xấu hổ.”
“Nói ai đấy?”
Phó Tinh Thần: “……”
Cô cho rằng Giang Dạ không nghe thấy…… mười ngón tay Phó Tinh Thần đan vào nhau, chậm rì rì lại rõ ràng mà hộc ra một chữ: “Anh.”
Giang Dạ đứng dậy, thở dài mà sờ sờ tóc cô: “Lên lầu nghỉ ngơi, mẹ anh sắp về rồi.”
“Vì cái gì mẹ anh sắp về, em phải lên lầu nghỉ ngơi?” Phó Tinh Thần lý giải không được.
“Vậy em ở dưới lầu,” Giang Dạ dừng một chút, hơi thấp xuống, “Nhưng anh không chắc chắn anh có khống chế được hay ——”
Ngữ khí của anh không thay đổi, rõ ràng có thâm ý khác.
Chân Phó Tinh Thần mềm nhũn, đẩy ghế ra ngay lập tức chạy lên lầu.
Lúc chạng vạng.
Phó Tinh Thần được tài xế đưa về Tây Giao Hoa Đình, lúc xuống xe, cô cầm di động gọi điện trước cho Phó Hinh Vân.
Đầu kia rất nhanh đã nghe máy, nghe được Hoắc Cận Sơ không có ở nhà, Phó Tinh Thần thở dài nhẹ nhão, nhập mật khẩu để mở cửa.
Hoắc Chấn Hành còn đang đi công tác, cho nên chỉ có Phó Hinh Vân ở nhà, bà ngồi ở phòng khách xem TV, lúc Phó Tinh Thần tiến vào, Phó Hinh Vân dần dần mà từ nhìn TV biến thành nhìn cô.
Phó Tinh Thần đem kịch bản cùng túi giấy đặt qua một bên, “Mẹ, mẹ nhìn con làm gì?”
Phó Hinh Vân trên dưới đánh giá vài lần, ngoài ý muốn không hỏi chuyện hôm qua, mà chỉ chỉ đồ vật trên bàn: “Cận Sơ từ nước ngoài mang đồ về cho con.”
Bà chỉ, là chiếc hộp trên bàn.
Phó Tinh Thần nhấc chân đi tới, một bên mở chiếc hộp trang sức, một bên ra vẻ lơ đãng hỏi câu: “Hôm qua anh ta trở về?”
“Ừ, nói là hôm nay muốn tăng ca, buổi tối có khả năng không trở lại.”
Phó Tinh Thần không nói chuyện nữa.
Trang sức hộp có một chiếc vòng cổ với viên kim cương màu xanh, mặt dây chuyền là những ngôi sao nhỏ xếp song song nhau.
Phó Hinh Vân thò tới nhìn thoáng qua: “Hình như là mới ra mắt đầu tháng.”
Phó Tinh Thần nhẹ “Ừ” một tiếng.
Phiếu mua sắm còn ở trên bàn, Hoắc Cận Sơ hẳn là quên ném.
Phó Tinh Thần cầm tới nhìn thoáng qua, sau đó thấy được thông tin mua sắm trong miệng Phó Hinh Vân.
*Cô mím môi: “Chị tặng anh cho em?”
Phó Hinh Vân duỗi tay chọc chọc cái trán của cô: “Con cảm thấy khả năng?”
Sao lại không có khả năng?
Phó Hinh Vân nói tiếp: “Nó nên được mua.”*
Đoạn trong dấu * mình cũng có chút không hiểu nhưng mình đã dò bản raw rồi và cũng không hiểu.
Cô hiển nhiên còn không nhìn đến phiếu mua sắm phía sau.
Phó Tinh Thần không trả lời, đem tấm phiếu nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó đứng dậy lên lầu: “Mẹ, cơm chiều không cần kêu con.”
“Thần Thần, thân thể con không tốt——”
Phó Tinh Thần quay đầu cười một chút, “Con đã ăn qua.”
Ánh mắt Phó Hinh Vân sáng lên, Phó Tinh Thần bật cười, “Mẹ, đừng nghĩ nhiều, chỉ là ăn bữa cơm.”
Nói xong xong không đợi bà đáp lại, Phó Tinh Thần xách theo túi đồ lên lầu.
Mặt trời đã lặn, nhưng sắc trời không hoàn toàn tối hẳn.
Phó Tinh Thần kéo mở rộng bức rèm, mở cửa sổ, cơn gió từ bên ngoài ùa ào, đem không khí oi bức thổi tan không ít.
Trong tay cô là chiếc hộp trang sức, khép lại lại mở ra, qua lại vài, cô lấy vòng cổ bên trong ra.
Qua nửa tiếng, Phó Tinh Thần lấy di động, gọi điện thoại cho trợ lý Từ.
Đầu kia rất nhanh đã bắt máy: “Nhị tiểu thư, tìm Hoắc tổng sao, Hoắc tổng còn đang họp……”
“Trợ lý Từ, tôi không tìm anh ấy, là tìm ông.”
Trợ lý Từ còn nhớ rõ mấy tháng trước, ômg gọi điện thoại cho tiểu thư, gọi thế nào cũng không được, thật sự không còn biện pháp nào khác, mới gọi cho bạn tốt của cô…… Hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Tinh Thần, ông còn cảm thấy có điểm thụ sủng nhược kinh.
“Chuyện gì vậy nhị tiểu thư?”
“Ba năm trước đây, quan hệ của ông cùng Hoắc Cận Sơ không được tốt đúng không?”
“Đúng vậy,” trợ
lý Từ hiển nhiên còn không có phát hiện hiểm dị thường, lại hỏi lại: “Làm sao vậy?”
Phó Tinh Thần thở phào, vừa muốn mở miệng, cửa đã bị đẩy ra.
Trong tay Phó Hinh Vân cầm di động đi tới, tiếng chuông còn vang không ngừng, Phó Tinh Thần nhìn liền biết, là di động của Hoắc Cận Sơ.
Lời tới bên miệng đột nhiên thay đổi, tiếp nhận di động nhìn màn hình, ngẩn ra vài giây mới nhớ tới đầu kia trợ lý Từ còn đang đợi cô nói chuyện.
Phó Tinh Thần dời tầm mắt đi, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh ấy để quên di động, có người gọi điện thoại cho anh ấy.”
Trợ lý Từ theo bản năng mở miệng hỏi: “Ai?”
“Nguyệt Nguyệt.”
Không phải lần đầu tiên Phó Tinh Thần nghe thấy cái tên này.
Cô nhớ rõ lần đó Hoắc Cận Sơ uống say, lúc hôn cô đã kêu lên tên này.
Phó Tinh Thần nhẹ nhàng mà chớp đôi mắt, thấy trợ lý Từ chậm chạp mà không trả lời, cô lại hỏi câu: “Trợ lý Từ, ông biết cô ấy sao?”
Trợ lý Từ hoàn toàn phát ngốc.
Ông đương nhiên nhận biết, nhưng không thể nói cho Phó Tinh Thần!
Hoắc Cận Sơ giấu diếm lâu như vậy, kết quả lại bị hủy hoại bởi cuộc điện thoại này, trợ lý Từ thử vãn hồi: “Là đối tác kinh doanh của Hoắc tổng.”
"Đối tác này, họ Nguyệt tên Nguyệt sao?” Phó Tinh Thần khẽ cười một tiếng, “Tôi cúp trước, Hoắc Cận Sơ họp xong nhờ ông chuyển lời cho anh ấy, cảm ơn.”
Nói xong trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Phó Hinh Vân chỉ biết người này là một bạn nữ tương đối thân thiết với Hoắc Cận Sơ, bà trái lại khuyên Phó Tinh Thần: “Cận Sơ cũng không còn nhỏ, kết giao cái bạn gái cũng là chuyện bình thường.”
Phó Tinh Thần cũng biết bình thường, nhưng có ý niệm cứ xoay vòng vòng, muốn trồi lên mặt nước, rồi lại chậm chạp không chịu đi ra, còn không chịu xuất hiện.
Nếu chỉ đơn thuần là bạn gái…… Trợ lý Từ không có khả năng nói sang chuyện khác.
Phó Tinh Thần đè đè ấn đường, cô gật đầu với Phó Hinh Vân, “Mẹ, con không có ý gì khác."
Cô còn có bạn trai, còn có thể có ý gì?
Phó Tinh Thần chỉ là tò mò.
Hoắc Cận Sơ càng không chịu nói cho cô, cô càng tò mò.
Phó Hinh Vân thấy cảm xúc của cô không dao động nhiều lắm, lúc này mới tính toán đi ra ngoài, “Di động để ở chỗ con được không?”
Tiếng chuông đã sớm dừng lại, màn hình di động cũng đã tối thui.
Phó Tinh Thần đem điện thoại nhét trở lại vào tay bà, “Nếu cô ấy lại gọi tới, mẹ nghe đi, con nghe không thích hợp.”
Phó Hinh Vân cũng không cự tuyệt, cầm di động ra cửa.
Cửa được Phó Hinh Vân đóng lại, Phó Tinh Thần đứng bên cửa sổ trong chốc lát, chờ màn đêm hoàn toàn kéo xuốn, cô mới đi tới mép giường ngồi xuống.
Tin tức của Trì Minh cùng Trình Miểu vẫn đang lên men, Phó Tinh Thần không biết sách lược của đoàn làm phim ra sao, chiếm đóng hot search cả ngày vẫn không chịu dập xuống.
Lúc trước Phó Tinh Thần còn có thể xoát Weibo cho hết thời gian, lúc này tất cả đều là tin tức cô không muốn thấy, lướt qua lướt lại một lúc sau, những nội dung lớn nhỏ đều bỏ qua, vừa muốn cất di động liền chấn một chút.
Có người gửi tin nhắn cho cô.
Phó Tinh Thần tưởng Tạ Cảnh Phi, rốt cuộc mấy tháng nay, tin nhắn nhiều nhất chính là của cậu ta.
Cô click mhìn thoáng qua, sau đó ngoài ý muốn phát hiện là một ID lạ mắt.
Anh ta chỉ gửi qua một bức ảnh chụp màn hình.
Tầm Phó Tinh Thần đi xuống, click mở hình ảnh.
Là bình luận của cô, Phó Tinh Thần nhìn chằm chằm câu nói kia vài giây, sau ngón tay run rẩy mà phản hồi.
Người đầu kia đã gửi lại: "Thanh tâm quả dục sao?”
Phó Tinh Thần: “Từ khi nào anh đã chú ý tới cái đó?”
Bên kia rất nhanh đã đáp trả: “Đêm qua, lúc ở trên giường.”
Phó Tinh Thần không để ý tới anh.
Nửa phút sau, tin nhắn lại gửi đến, Phó Tinh Thần click mở, nhanh chóng đánh qua một chữ: “Lăn đi!”
Ngẫm lại cảm thấy không lịch sự, Phó Tinh Thần còn bỏ thêm icon ở phía sau.
Lần này đầu kia không đáp trả, Phó Tinh Thần còn tưởng rằng anh đang tức giận, trong lòng còn đang suy nghĩ sao người đàn ông này lòng dạ hẹp hòi đến vậy, thì đã có tin nhắn gửi đến ——
“Tiểu tỷ tỷ, sao chị lại bắt em lăn?!”
Mí Phó Tinh Thần run lên —— cô không cẩn thận gửi chữ “Lăn” cho Tạ Cảnh Phi.
Mà cùng lúc đó, người vốn dĩ nên “Lăn”, lại gửi một tin nhắn qua.
"Anh vẫn còn lại dư vị về việc đó?"