Phó Tinh Thần chóng mặt nhức đầu, lại uống thuốc, mí mắt nặng trĩu, ý thức hoàn toàn không rõ ràng, cô còn nghĩ hỏi một câu: “Anh có lạnh không?”
Trên giường chỉ có một cái chăn, lúc này tất cả đều ở trên ngườic cô, Phó Tinh Thần vươn cánh tay sờ soạng một trận, sau đó bắt được tay anh: “Anh xích lại đây.”
Hình như Giang Dạ nói gì đó, nhưng một chữ cô cũng không nghe rõ, mơ mơ màng màng mà chỉ biết "Ừ” một tiếng, nhắm mắt lại đã ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, mới sớm Phó Tinh Thần đã tĩnh lại.
Uống thuốc rồi ngủ một giấc, quả nhiên tốt hơn không ít, Phó Tinh Thần thử giọng, đã không còn khó chịu.
Giang Dạ còn nằm ở bên cạnh cô, Phó Tinh Thần mới giật giật đầu, người nọ liền nhíu mày, đôi mắt anh còn chưa mở, thanh âm nghe lại trong sáng dị thường: "Đã tốt hơn chưa?”
Phó Tinh Thần: “Khá hơn nhiều.”
Cô đảo quang một vòng, nhìn ánh nắng từ khe hở rèm cửa tiến vào, duỗi tay đẩy đẩy Giang Dạ: “Lát nữa tính toán làm sao để ra ngoài?”
“Em muốn cho anh đi ra thế nào?”
Phó Tinh Thần lập tức từ trên giường ngồi dậy, bởi vì dùng sức quá độ, đệm còn chấn một chút, cô nhảy xuống giường, dép lê cũng chưa mang, tay chân nhẹ nhàng mà chạy tới bên cửa sổ, đem rèm cửa kéo ra nhìn thoáng qua.
Phòng cô ở lầu hai, khoảng cách đến mặt đất đại khái tới bốn năm mét, nhảy xuống khẳng định sẽ nguy hiểm.
Dưới lầu, Phó Hinh Vân đã cầm kéo bắt đầu tỉa hoa.
Vừa thấy như vậy, Phó Tinh Thần cảm thấy mình tỉnh quá muộn, có chút bực bội mà gãi gãi tóc, “Em sẽ đưa mẹ đi chỗ khác, đến lúc đó anh đi xuống là được.”
Giang Dạ câu môi, cười như không cười.
Phó Tinh Thần không kịp nghiền ngẫm nụ cười thâm ý của anh, rửa mặt đơn giản, liền cầm kịch bản đi xuống lầu.
Hoa thảo thảo đã bị Phó Hinh Vân sửa xong, Phó Tinh Thần mượn cơ hội cầm kịch bản qua, “Mẹ, mẹ xem đây là cảnh con quay hôm nay.”
Cô lôi kéo Phó Hinh Vân ngồi xuống, ý đồ dời đi lực chú ý của bà.
Phó Hinh Vân: “Mẹ đối với kịch bản không có hứng thú.”
Phó Tinh Thần: “……”
Thật là một chút mặt mũi cũng không chịu cho cô.
Phó Tinh Thần bất đắc dĩ mở miệng: “Vậy mẹ cảm thấy hứng thú với cái gì?”
Phó Hinh Vân cười tủm tỉm mà sờ sờ mặt cô: “Buổi sáng hôm nay, mẹ thấy được trước thềm cửa có hai dấu giày”
“Có lẽ là……”
“Cận Sơ mới lên lầu không lâu thì Tiểu Quyên đã lau rồi, xem lớn nhỏ hẳn là của đàn ông.”
Tiểu Quyên, chính là bảo mẫu trong nhà.
Phó Tinh Thần liếm môi dưới.
Phó Hinh Vân để cây kéo lên bàn, “Nói xem có chuyện gì xảy ra?”
Phó Tinh Thần còn đang tìm từ, Phó Hinh Vân gật gật đầu: “Thôi, nếu con không nói thì để cậu ta nói.”
“Mẹ ——”
“Kêu mẹ cũng vô dụng,” Phó Hinh Vân gõ gõ trán cô, “Người đâu, kêu xuống đây cho mẹ.”
Phó Tinh Thần biết không lay chuyển được bà, cũng không dám đối nghịch, rơi vào đường cùng chỉ có thể cầm di động gọi qua.
Phó Hinh Vân còn ngồi bên cạnh nhìn, Phó Tinh Thần ho nhẹ một tiếng: “Mẹ em muốn gặp anh.”
Năm phút đồng hồ sau, phòng khách.
Trên sô pha có bốn người đang ngồi, đông nam tây bắc, đủ các phương hướng.
Tầm mắt Phó Hinh Vân ở trên người Giang Dạ cùng Phó Tinh Thần lung lay một vòng, “Giang……”
Ánh mắt bà dừng ở trên người Phó Tinh Thần trên người, Phó Tinh Thần phản ứng đáp lại: “Giang Dạ.”
Phó Hinh Vân: “Có phải người đánh đoạn dương cầm kia không?”
Phó Tinh Thần: “Vâng.”
Vốn dĩ là cảnh gặp mặt cha mẹ, chớp mắt liền biến thành hai mẹ con đối thoại.
Đối diện Phó Tinh Thần, Hoắc Cận Sơ ho nhẹ một tiếng: “Dì Vân, công ty còn có việc, con đi trước.”
Phó Hinh Vân cũng không giữ anh ta lại, đặc biệt ôn hòa mà cùng anh ta nói xong lời tạm biệt, quay mặt đi trừng mắt nhìn Phó Tinh Thần một cái.
Vẻ mặt Phó Tinh Thần có chút không thể hiểu được.
Phó Hinh Vân đem tầm mắt chuyển lên Giang Dạ: "Hôm qua hai người ở trong phòng làm cái gì?”
Người bà hỏi chính là Giang Dạ, người trả lời lại là Phó Tinh Thần.
“Mẹ đừng hiểu lầm, chúng con cái gì cũng chưa làm.”
Phó Hinh Vân liếc cô một cái, “Trong đầu con cả ngày nghĩ cái gì vậy?” Nói lại lần nữa nhìn về phía Giang Dạ, ngữ khí so với ngày thường nghiêm túc hơn không ít: “Người trẻ tuổi yêu đương cô mặc kệ, nhưng lúc ở bên nhau phải đối xử với nhau cho tốt, đến lúc đó muốn chia tay, cũng đừng khiến cho con gái của cô ủy khuất.”
“Mẹ……”
“Con đừng nói chuyện.”
Khóe miệng Phó Tinh Thần giật giật, nhưng vẫn nhịn xuống không mở miệng nữa.
Giang Dạ rốt cuộc cũng mở lời: “Được”
Phó Hinh Vân nhìn anh vài lần.
Lớn lên đẹp trai, sự nghiệp cũng thành công, nhưng lại tích chữ như vàng…… Giống như không thể đối đáp với Phó Tinh Thần.
Anh có thể là chưa thấy qua thời điểm Phó Tinh Thần nói nhiều, nị nị oai oai hận không thể dán lên người.
Ở trong lòng Phó Hinh Vân đổ mồ hôi, sắc mặt lại không thay đổi: “Được rồi, nên đi công ty thì đi công ty, nên đi phim trường thì đi phim trường.”
Phó Tinh Thần rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, ngồi trên xe bàn tay vẫn còn đổ mồ hôi.
Cô không quan tâm đến bữa sáng, chỉ lấy vài miếng bánh mì cắn ở trong miệng, uống sữa bò liền ăn xong.
Phó Tinh Thần ngồi ở ghế phụ, cảm mạo đã tốt hơn, nhưng khi nói chuyện vẫn là mang theo giọng mũi: “Ngày hôm qua em có nói với anh một câu, anh còn chưa trả lời.”
Giang Dạ lái xe, từ kính chiếu hậu nhìn cô một cái: “Câu nào?”
“Em nói, anh phải phụ trách với em.”
Phó Tinh Thần lấy khăn giấy, cúi đầu đem đầu ngón tay lau qua một lần, không nghe được Giang Dạ trả lời, nhưng thật ra chú ý được anh dừng xe lại dọc đường.
Phó Tinh Thần trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ của Giang
Dạ.
Không đến mức…… Bởi vì muốn anh phụ trách, lúc này làm tài xế cũng không muốn?
Phó Tinh Thần quay đầu có chút khó hiểu: “Cũng không phải một hai phải phụ trách……”
“Trở về lấy sổ hộ khẩu.”
“…… Anh muốn bán em?”
Giang Dạ cười một chút: “Đem em bán vào Giang gia, em có nguyện ý không?”
Phó Tinh Thần lúc này mới hiểu ý tứ của anh.
Có như vậy vài giây, cô xác thật muốn xuống xe về nhà lấy hộ khẩu.
Chỉ vì vài giấy qua đi, xúc động rút rui, cô lại bình tĩnh lại, Phó Tinh Thần ngồi ở trên ghế phụ không động đậy, cách nửa phút, mới nghe thấy Giang Dạ hỏi câu: “Không muốn anh phụ trách?”
Phó Tinh Thần: “…… Tạm thời không muốn.”
Kết hôn dù sao cũng là việc cả đời, trong khoảng thời gian ngắn Phó Tinh Thần không có biện pháp ra quyết định.
Giang Dạ cũng không bắt buộc, một lần nữa anh khởi động xe, lần này đổi đề tài: “Phim của Trì Minh, mỗi một cảnh diễn đều sẽ cho mẹ anh xem trước.”
Phó Tinh Thần: “……”
Không cần Giang Dạ nói, cô cũng biết, anh chỉ chính là cảnh giường chiếu kia.
Phó Tinh Thần dứt khoát làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, đem đầu chuyển ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh.
Giang Dạ khóe miệng vô ý thức cong một chút,“Ngày mai đi nước Pháp có việc, có muốn mua gì không?”
“Còn đi?” Phó Tinh Thần hỏi ra mới cảm thấy có chút không thích hợp, cô kéo dài từ “À”, giải thích: “Ý của em là, không phải mấy ngày hôm trước anh mới đi sao?”
“Một năm chỉ đi công tác một lần, phó tiểu thư muốn cho anh về sau cùng em uống gió Tây Bắc sao?”
Phó Tinh Thần: “…… Đi mấy ngày?”
“Khoảng hai tuần.”
Hai tuần.
Mười bốn ngày.
Phó Tinh Thần vốn muốn đếm đầu ngón tay tính toán bao nhiêu tiếng đồng hồ, nhưng cô học toán không tốt, chưa bắt đầu đã từ bỏ.
Giang Dạ ngừng xe ở nơi ít người, “Mấy ngày nay nhớ chú ý……”
Lời nói còn chưa nói xong, môi mềm mại của cô gái đã dán lên, cô rầu rĩ mà “Ừ” một tiếng, nói câu “Chú ý an toàn”, mở cửa xe đi xuống.
Phó Tinh Thần lớn lên gầy, dưới váy là hai cái đùi thẳng tắp thon dài, đi hơn mười mét mới lấy ra di động ra gọi điện thoại.
Giang Dạ ngồi trên xe, thẳng đến khi bóng cô biến mất, anh mới đem ánh mắt trở về.
Khóe môi anh còn mang theo mùi hương ngọt ngào, trong xe cũng đều là mùi hương của Phó Tinh Thần, Giang Dạ kéo cửa sổ xuống, sau đó mới một chân dẫm chân ga.
Phó Tinh Thần gặp trở ngại lớn trong sự nghiệp.
Cảnh của cô được quay vào ban đêm, cả buổi chiều, cô đều ở lôi kéo Lâm Ấm đối diễn.
Lâm Ấm ôm bụng cười nửa ngày, cười đến mức bụng đau đến không cười được.
Phó Tinh Thần hoàn toàn không có tự tin trong cảnh giường chiếu.
Cô độc thân nhiều năm, đối với phương diện này căn bản không có hiểu biết.
Phó Tinh Thần còn cho rằng, mình chỉ việc đóng vai nữ số 2 độc ác sẽ lật đổ hình tượng của cô, kết quả nữ số 2 còn muốn đi câu dẫn nam chính lên giường……
Mặt Phó Tinh Thần cứng ngắc, thể xác và tinh thần đều mệt ngã vào trên người Lâm Ấm.
Lá gan Lâm Ấm to ra, bắt đầu trêu chọc cô: “Chị, chị chưa lên giường với đàn ông à?”
Đôi mắt Phó Tinh Thần vẫn không mở.
Cô không biết đáp lại như thế nào, kết quả Lâm Ấm cho rằng cô cam chịu, ngữ khí cô ấy nháy mắt trở nên kinh ngạc: “Sẽ không phải bị em đoán đúng chứ?”
“Đừng đoán mò.”
Phó Tinh Thần nheo mắt, tầm mắt yên lặng dừng ở bên nam nữ chính, lực chú ý chỉ của cô ở trên người Trình Miểu tạm dừng nửa phút, sau đó liền chuyển sang cậu học sinh nhỏ nổi tiếng.
Lớn lên tuấn tú lịch sự, ít nhất nhìn rất thoải mái.
Phó Tinh Thần thở dài, cô cầm một viên kẹo nhét vào trong miệng, Lâm Ấm liền thở nhẹ một tiếng: “ Chị Thần Thần, đây là nụ hôn đầu tiên của chị trên màn ảnh …… Không, cảnh giường chiều, nên bắt đầu lo lắng sao?”
Cô quay đầu nhìn qua: “Sao lại nói như thế?"
Lâm Ấm: “Hiện tại chị ăn kẹo, chẳng lẽ không phải chuẩn bị hôn môi?”
Phó Tinh Thần: “……”
Cô quay đầu liền đem viên kẹo phun trở về giấy gói kẹo, thuận tay ném vào thùng rác.
Lâm Ấm không chú ý, còn tỏ ra hoa si với nam chính: “Chị Thần Thần, kỳ thật em đặc biệt hâm mộ chị, cảnh hôn của hai người còn được diễn trước mặt Trình Miểu!”
Phó Tinh Thần nhấp môi cười tủm tỉm, trong lòng lại có chút buồn bực mà nghĩ: Hôm nay có ai chụp được cảnh hôm nay, cô tuyệt đối chết chắc.