Tạ Cảnh Phi bừng tỉnh mà “À” một tiếng, rồi mới nói: “Dù sao từ khi em có ký ức, Kỷ Dư An đã thích chú ba, y hệt như cái đuôi nhỏ, chú ba học ở trường nào, cô ta đi theo học ở trường đó, sau chú ba lại ra nước ngoài, cô ta cũng ra nước ngoài……”
Phó Tinh Thần nghe rõ ràng, cô gật gật đầu, sau đó hỏi: “Người nhà của em có thích cô ấy không?”
“Người nhà của em?"
Tạ Cảnh Phi cười một chút, “Trừ bỏ ông nội, nhà của chúng em thích chị hơn.”
Phó Tinh Thần: “……”
Vấn đề ở chỗ, chỉ cần ông nội, đã đủ cho cô đau đầu.
Phó Tinh Thần nhăn mũi, cười trừ một tiếng, Tạ Cảnh Phi liền an ủi mà vỗ vỗ bả vai cô: “Chị không cần lo lắng, kỳ thật ông nội của em cũng không phải đặc biệt thích cô ta, bởi vì nhìn cô ta lớn lên từ nhỏ, cho nên đối với cô ta cùng người khác sẽ chút khác nhau.”
Tạ Cảnh Phi vừa nói vừa nâng lên ngón cái cùng ngón trỏ chạm chạm nhau, “Thật sự chỉ có một chút thế này.”
“Được, cảm ơn em đã nói cho chị những lời này.”
Mắt Phó Tinh Thần nhìn di động, Lâm Ấm gửi cho cô vài tin nhắn.
Còn vài phút nữa là bắt đầu quay phim.
Cô giơ tay chỉ về phía đoàn phim “Chị đi trước, lần sau gặp.”
Tạ Cảnh Phi cười tủm tỉm, đôi mắt cong thành hai vầng trăng non: “Mai gặp lại.”
Hai người nói xong lời từ biệt, sau đó dọc theo lộ tuyến trở về.
Cả buổi chiều Phó Tinh Thần không được nhàn rỗi, quay như trong chóng không dừng lại được, ngay sau đó lại phải đi chụp quảng cáo.
Thời gian quay bộ phim cực kỳ chặt chẽ, thường phải quay nhiều cảnh cùng lúc, đoàn phim tìm vài người thế thân, thực hiện một số cảnh hành động và cảnh quay ngược.
Phó Tinh Thần không được đãi ngộ bày, tất cả đều tự mình làm, diễn cả một buổi chiều, khóe miệng đã cứng đờ.
Bộ măt cứng đờ khiến cô không thoải mái, cả khi Trì Minh đi tới, khóe miệng vẫn đang căng ra, cô liếc anh ta một cái, sau đó thu lại ánh mắt.
Cảnh diễn hôm nay của Phó Tinh Thần đã hoàn thành xong rồi, cô xoa xoa mặt, chờ Lâm Ấm đi toilet trở về, sau đó rời đi.
Trì Minh ngồi xuống ghế, tránh cho cho người khác chú ý, cố ý cầm kịch bản, làm bộ đang thảo luận với cô.
Phó Tinh Thần nhướng mày, tầm mắt từ kịch bản chuyển qua mặt anh ta, Trì Minh căn bản không thấy cô, chỉ vào dòng chữ hỏi: “Buổi tối có một bữa tiệc, muốn đi cùng không?”
“Không đi……”
“Giang Dạ cũng sẽ đi.”
Phó Tinh Thần không trả lời.
Trì Minh tiếp tục nói: “Mấy nữ diễn viên trong đoàn phim cũng sẽ đi, mệt mỏi lâu như vậy, không tính đi thả lỏng sao?”
Nhìn ra cô có chút do dự, Trì Minh cười một chút: “Trước kia đưa hoa cho cô là tôi không đúng, lần trước giáo sư Cố đã tìm tôi nói chuyện, cô yên tâm, hiện tại tôi không dám có ý xấu với cô.”
Không phải cô không yên tâm về Trì Minh, thật sự đối với bữa tiệc này cô không có hứng thú.
Tuy Phó Tinh Thần không tính là an tĩnh, nhưng cũng không phải người thích náo nhiệt, cô không lập tức đáp ứng cũng không cự tuyệt.
Chần chờ vài giây, Lâm Ấm đã từ toilet đã trở lại.
Lúc này Trì Minh mới thu lại kịch bản, “Trở về suy nghĩ thử xem.”
Ở trước mặt người khác, bộ dáng vừa rồi của anh ta giống hệt như đang thảo luận kịch bản với cô.
Phó Tinh Thần mỉm cười, “Được, cảm ơn đạo diễn Trì.”
Phó Tinh Thần không có ý định đi tới nơi gọi là bữa tiệc, cô cùng Lâm Ấm chia tay nhau ở ngã tư, sau đó đánh xe chuẩn bị về nhà.
Xe taxi chạy được một nửa, cô nhận được một tin nhắn.
Đến từ chính Giang Dạ.
“Tiểu Mỹ Nữ, anh còn cho rằng hôm nay có thể nhìn thấy em.”
Giang Dạ vừa nói như vậy, Phó Tinh Thần cảm thấy chính mình làm ra tội ác tày trời mất rồi.
Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, muốn làm bộ không phát hiện ra tin nhắn này, Giang Dạ đã gửi thêm một tin.
“Đến cả Đường Mộ Bạch cũng có bạn gái mang theo, chỉ có anh là không có.”
Phó Tinh Thần: “……”
Cô nâng ngón cái vuốt ve di động vài cái, sau đó mới hỏi anh: “Địa điểm.”
Đầu kia nhanh chóng gửi lại tên khách sạn cùng dãy ghế lô.
Phó Tinh Thần dựa vào trên ghế sau thở dài, sau đó xin lỗi tài xế nói: “Chú ơi, chú có thể quay đầu lại không ạ.”
Tài xế rất nhanh đã đưa Phó Tinh Thần đưa đến địa điểm, Phó Tinh Thần trả tiền, sau đó cầm đồ xuống xe.
Buổi tối gần 8 giờ, đèn rực rỡ mới bật lên.
Giữa hè mang theo những cơn gió hiu hiu, Phó Tinh Thần gom tóc lại, buộc tóc lên trước khi vào khách sạn.
Ngũ quan của cô tinh xảo thanh tú, nhìn như sinh viên mới ra trường, tuổi trẻ tinh thần phấn chấn.
Người phụ vụ đưa cô đến phòng riêng có lẽ đã nhận ra cô, dọc đường đi còn đặc biệt nhiệt tình đáp lời: “Bọn họ đã tới một lúc lâu, sao bây giờ cô mới đến?”
Phó Tinh Thần cười cười: “Trên đường kẹt xe.”
Nếu không phải Giang Dạ làm nũng, cô cũng không tới.
Những mấy lời này cô chẳng dám nói ra, Phó Tinh Thần đi theo nữ phục vụ, lại trả lời cô ấy mấy vấn đề, rốt cuộc cũng đứng trước cửa ghế lô.
Người phục vụ thay cô gõ cửa, chưa tới mười giây, đã có người tới mở cửa.
Phó Tinh Thần biết người này, là hữ diễn viên trong đoàn phi.
Hai người nhìn nhau cười, sau đó một trước một sau đi vào.
Bàn trong phòng chật kín người, nam nữ ngồi xen kẽ, gần hai mươi người.
Có một nửa Phó Tinh Thần quen biết, phần lớn phụ nữ là người trong đoàn phim, còn đàn ông, Phó Tinh Thần chỉ biết ba người trong số đó.
Bầu không khí đình trệ trong vài giây, đối diện cô Đường Mộ Bạch kêu người phục vụ cầm ghế dựa lại, đặt ở bên cạnh anh ta, “Lại đây ngồi.”
Bên tay phải Đường Mộ Bạch vốn là Giang Dạ, giữa hai người đặt thêm một cái ghế, chỉ chờ cô vào ngồi.
Phó Tinh Thần cũng không còn lựa chọn khác, khẽ cười một chút, sau đó đi qua ngồi xuống.
Giang Dạ một tay chống cằng, nghiêng người nhìn cô.
Phó Tinh Thần chú ý tới trước
mặt anh có một ly rượu, vẫn chưa uống được bao nhiêu.
Cô rũ mắt, người phục vụ nhanh chóng đưa lên một ly rượu.
Là cho cô..
Phó Tinh Thần đau đầu —— hôm nay trong túi cô không mang theo trà giải rượu.
Thêm một người gia nhập, thời gian cũng yên tĩnh vài giây, ghế lô lại náo nhiệt hẳn lên, ngập trong vàng son.
Ánh mắt Giang Dạ vẫn chưa chịu dời đi.
Ở dưới bàn, Phó Tinh Thần cầm di động lướt Weibo, căn bản không chú ý tới cơ thể người đàn ông bên cạnh đang nghiêng về bên này.
Chờ cô phản ứng lại, Giang Dạ đã để sát vào mặt cô nhẹ giọng hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Trước mặt bao người, Phó Tinh Thần phản xạ có điều kiện ngả người ra đằng sau, không trả lời anh.
Giang Dạ nhấp môi, sau đó thân mình càng ghé sát người Phó Tinh Thần, tay trái anh chống ở trên ghế cô, ngón tay anh khẽ di chuyển, cọ nhẹ vào quần đùi của cô.
Phó Tinh Thần cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Giang Dạ lại không có biểu cảm gì, lúc ngồi dậy tới trên tay có thêm cái bật lửa.
…… Thì ra là đi nhặt bật lửa.
Chân Phó Tinh Thần nhẹ dịch sang bên kia, lại cúi đầu lướt Weibo lại có chút thất thần, trên màn hình thông tin xâu chuỗi lại với nhau, nhưng cô đọc mãi vẫn không hiểu.
Bương bỉnh xem không hiểu cũng tiếp tục xem, Phó Tinh Thần tiếp tục lướt xuống.
Không giống như những người ở đây nói chuyện uống rượu rôm rả, Phó Tinh Thần ngồi ở chỗ kia, đứng đắn như là dòng suối trong vắt.
“Anh còn tưởng em đến đây là để bồi anh.”
Động tác trên tay Phó Tinh Thần dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.
Hôm nay Giang Dạ rõ ràng có uống xong, cụ thể nhiều hay ít cô không biết, nhưng khi anh mở miệng, cô vẫn có thể ngửi được mùi rượu trên người.
Phó Tinh Thần nhìn chằm chằm ly rượu, không thèm trả lời anh vấn đề này.
Một tay Giang Dạ nắm lấy tay cô, một tay kia lấy ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm
Phó Tinh Thần cũng dùng một cái tay khác đi lấy rượu, sau đó uống một ngụm.
Giang Dạ nhíu mày, Phó Tinh Thần nhíu mày theo.
Lặp lại hai lần, Giang Dạ không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể để ly rượu trở về.
Trên tay Phó Tinh Thần vẫn mang chiếc nhẫn ngày hôm qua anh đeo cho, những viên kim cương nhỏ ở viền sáng lấp lánh, làm cho tay cô càng thêm trắng nõn.
Tầm mắt Giang Dạ dừng ở trên tay cô vài giây, sau đó di chuyển, dừng ở hai chân trần, chân cô lộ ra bên ngoài thon dài thẳng tắp, ánh mắt anh âm trầm, sau đó híp mắt hướng cô cười một chút.
Nụ cười cực kỳ ngắn ngủi, nhanh đến mức Phó Tinh Thần thiếu chút nữa không bắt được, cô cũng không biết Giang Dạ cười cái gì, rút tay mình ra khỏi bàn tay anh, sau đó từ trong túi rút ra chiếc nhẫn mới mua ngày hôm qua.
Giang Dạ đã thu lại ánh mắt, nghiêng đầu nói vài lời với mấy ông chủ ngồi đằng kia.
Sự chú ý của Phó Tinh Thần không ở chỗ này, cho nên căn bản không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.
Đầu ngón tay cô phủ một tầng mồ hôi mỏng, chiếc nhẫn vô tình trượt khỏi tay cô, ở trên mặt đất xoay vài vòng, ngã xuống dưới chân Giang Dạ.
Phó Tinh Thần hít một nơi thật sau, cong eo duỗi tay đi nhặt, kết quả đầu còn chưa cúi thấp, cằm đã bị một bàn tay nắm nhẹ.
Ngón trỏ của người đàn ông hơi dùng sức, nâng cằm cô lên, ngón cái ở trên môi chà sát vài lần, theo khóe miệng đem ngón tay từng chút một đi vào.
Da đầu Phó Tinh Thần tê dại, đầu lưỡi áp vào ngón tay anh, phản ứng một hồi lâu mới dám cắn vào ngón tay anh sau đó nghiêng đầu, cúi người nhặt nhẫn lên ngay lập tức ngồi dậy tới.
Phòng như cũ náo nhiệt, nhưng Phó Tinh Thần cảm thấy bầu không khí có điểm không thích hợp nhi.
Ví dụ như, Đường Mộ Bạch bên tay cô, toàn bộ quá trình đều nở nụ cười kỳ lạ nhìn cô.
Lại như, nữ minh tinh ngồi đối diện cô, liếc nhìn cô một liền quay sang cô gái bên cạnh bát quái vài câu.
Nội dung bát quái, chín trên mười là về cô.
Phó Tinh Thần nhắm mắt lại.
Ở dưới bàn, nhấc chân đá một cái vào chân Giang Dạ.
Người đàn ông không có phản ứng, như cũ nghiêng đầu nói chuyện với những người khác.
Phó Tinh Thần nắm chặt lòng bàn tay, nhẫn cộm lên khiến lòng bàn tay có chút đau, cô kéo tay Giang Dạ qua, đeo nhẫn lên ngón áp út của anh
Có chút lớn.
Phó Tinh Thần lại lấy nhẫn ra, đeo vào ngón giữa, lần này vừa như in.
Lúc này cô mới thu tay lại, thừa dịp Giang Dạ không đem lực chú ý đặt ở trên người mình, lại lấy ra di động chơi tiếp.
Không quá vài phút, cô nghe được có một giọng nam hơi ngạc nhiên, trong khoảnh khắc mọi người trong phòng đều im lặng.
“Giang tổng, anh có bạn gái?” Người nọ dừng một chút, hình như đang nuốt nước miếng, “Còn tay anh, giống như bị thứ gì cắn……”