Người đàn ông kia hiểu ý, gãi đầu rồi nhìn về phía sạp hàng của mình một cái, bán lương thực thế này thì thường phải đợi đến buổi trưa mới đắt hàng được,cô gái này thì biết gì chứ? Nhưng mà cô nói cũng đúng, ông ta móc một xấp phiếu từ trong túi ra, có đủ loại hết rồi nói: “Đều là số phiếu tôi thu trước đó, cô cầm lấy rồi tự xem đi.
”Hai mắt của Dư Điềm Điềm sáng lên.
Trừ phiếu lương thực, còn có phiếu dầu, phiếu vải, phiếu thịt, phiếu đường, còn có phiếu xà phòng và đủ loại khác nữa.
Cô suy đi ngẫm lại một lúc rồi cầm lấy hai phiếu vải và một phiếu đường, cuối cùng chỉ cần thêm hai phiếu thịt.
Tính ra thì giá cả của những tấm phiếu này cũng rất phải chăng, trên mặt của người đàn ông kia cũng lộ ra một nụ cười: "Được phết nhỉ! Xem ra cô cũng là nữ trung hào kiệt ha! Chúng ta kết giao bằng hữu đi, tôi họ Đậu, những người khác cũng đều gọi tôi là Đậu Tử.
"Dư Điềm Điềm cười với ông ta một tiếng, không lên tiếng.
Đậu Tử lập tức nhớ ra chuyện cô không thể nói chuyện, cũng không đâm vào chỗ đau của người khác mà lập tức đổi chủ đề: "Dù sao thì cô vẫn còn phải đến đây nữa.
Nếu có chuyện gì cần giúp một tay thì cứ nói với tôi một tiếng là được!"Lúc này Dư Điềm Điềm mới gật đầu một cái.
Sau khi bán hết bánh đậu xanh, cô thu dọn tấm vải trải ra làm quầy hàng lúc nãy bỏ vào túi sách rồi khoác túi sách lên đi ra khỏi chợ đen.
Nhưng mà lúc xoay người lại, trong nháy mắt đó cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chợt lóe lên trên góc phố, lần này Dư Điềm Điềm cũng không bối rối, đương nhiên cô cũng đã nhìn thấy rõ ràng.
Đó chính là Phương Nghị!Hiển nhiên là đối phương cũng nhìn thấy cô, nhanh chóng vụt qua rồi biến mất trong đám đông.
Dư Điềm Điềm dở khóc dở cười, người này làm gì đây?Trong chợ đen có rất nhiều người nên cô không thể nào đuổi theo được, vì vậy cô không thể làm gì khác hơn là giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục đeo túi sách đi ra ngoài.
Suốt dọc đường đi, tâm tư của Dư Điềm Điềm xoay chuyển liên hồi, Phương Nghị đến đây làm gì, anh đến đây từ khi nào?Dư Điềm Điềm đột nhiên nhớ đến chuyện đi đường núi lúc sáng, cái động tĩnh phía sau lưng cô đó, chẳng lẽ anh đi theo cô từ lúc đó rồi sao! Dư Điềm Điềm vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, nếu như gặp lại lần nữa, cô nhất định sẽ phải kéo Phương Nghị tới để hỏi cho ra lẽ.
Chớp mắt một cái, lúc này đã là gần trưa, người trong huyện thành càng ngày càng đông, cô vừa mệt vừa đói, cũng không có thời gian rảnh rỗi đâu mà đi tìm Phương Nghị nữa.
Đi vòng qua đầu một con hẻm, Dư Điềm Điềm lấy bình nước từ trong túi xách ra, đang chuẩn bị uống miếng