Chữa bệnh câm, phải đi trong thành! Không biết cô còn muốn đi chợ đen bao nhiêu lần mới có thể có nhiều tiền như vậy.
Chân mày Phương Nghị lại nhíu chặt.
Dư Điềm Điềm ngủ một đường về thôn Tỳ Ba, cô ngáp một cái, mơ hồ đi theo Phương Nghị xuống xe.
"Kiên trì một chút, rất nhanh liền về tới nhà.
" Phương Nghị thấy cô còn buồn ngủ, chỉ động lấy giỏ mang giúp cô.
Lúc này Dư Điềm Điềm thanh tỉnh.
Cô lắc đầu một cái, Phương Nghị không hiểu ý cô.
Dư Điềm Điềm không thể làm gì khác hơn là viết xuống.
[Tôi muốn đi vào núi.
]Phương Nghị nhíu mày một cái: "Vào núi làm gì?"Dư Điềm Điềm do dự một chút, vẫn quyết định nói cho anh.
[Tiểu Mạn nói Sơn Trà trong núi chín, tôi muốn đi hái một ít.
]Thôn Tỳ Ba, tên như nghĩa, mùa xuân Sơn Trà thôn Tỳ Ba khẳng định là đồ tốt, cô muốn hái một ít làm thành bánh sơn trà.
Phương Nghị nhìn biểu tình của cô liền hiểu, nghiêm mặt nói: "Lúc này sơn trà trong thôn Tỳ Ba còn chưa chín rục, cho nên người dân trong thôn đều không đi hái, bây giờ sơn trà còn có hơi sáp, ăn không ngon.
"Quả nhiên, Dư Điềm Điềm có chút thất vọng.
Phương Nghị trầm mặt một hồi lại nói: "Tuy nhiên núi sâu có thể có, nhưng là quá nguy hiểm, cô không thể đi.
"Dư Điềm Điềm dù muốn nhưng cô lại không dám, mím môi một cái, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.
Thấy cô cúi đầu, Phương Nghị do dự một chút cuối cùng nói: “Vậy tôi dẫn cô đi sau núi đi, trên núi quả xuân đào và anh đào đều có, hái một ít trở về cũng được.
"Dư Điềm Điềm khôi phục chút tinh thần, không có sơn trà, có quả xuân đào và anh đào cũng không tệ, dù sao cũng là món quà thiên nhiên, không có thì thôi, cô gật đầu một cái, đi theo bước chân Phương Nghị.
Vào lúc này đã hơn một giờ mười phút, người trong thôn Tỳ Ba đều có thói quen nghỉ trưa, trong thôn rất yên tĩnh, hai người một trước một sau, từ thôn Tỳ Ba đến đường nhỏ lên núi.
Lần này cũng không giống với đi cùng Phương Mạn và Phương Hoài hoạt bát, Phương Nghị nói lên núi là thật sự lên núi.
Dư Điềm Điềm đi nửa giờ, đã đi không nổi.
Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, thấm ướt sợi tóc đen nhánh, dám vào tóc mai.
Gương mặt trắng nõn bởi vì nhiệt độ mà ửng đỏ, môi hơi mở thở hổn hển.
Phương Nghị rốt cuộc ý thức được anh đi nhanh.
Anh dừng lại, để Dư Điềm Điềm nghỉ ngơi tại chỗ một lát.
Dư Điềm Điềm gật đầu liên tục, giống như đã không đi nhanh được nữa.
Thật là… Quá yếu! Đây là phản ứng đầu tiên của Phương Nghị, tuy nhiên anh cũng ý thức được, anh hàng năm lên núi, quen làm lụng, trước mắt lại là cô gái yểu điệu trong thành phố không giống người như anh.
Mi mắt anh rủ xuống, lấy nước đưa cho Dư Điềm Điềm nói: “Nếu không hôm khác lại đi, hôm nay cô