Sau khi Dương Đan và Dư Điềm Điềm khách sáo vài câu thì hai người lập tức tạm biệt nhau, Dư Điềm Điềm nhìn về hướng sau núi một lúc, lại nghe thấy động tĩnh từ phía đầu thôn, cô hơi do dự một chút vẫn là đi về phía sau núi.
Đội ngũ tiếp đón tri thanh đều đang ở đầu thôn, thời gian lúc này cũng không giống với trong cuốn sách ban đầu.
Dư Điềm Điềm chậm rãi vút qua hết con đường, tiện thể đi dạo, những bụi cỏ cây sau núi càng ngày càng rậm rạp, cả hoa đào, hoa lê và hoa hạnh đều nở rộ.
Cô vẫn còn nhớ kỹ bài học kinh nghiệm lần trước gặp phải một con rắn, nên chỉ đi trên những con đường lớn rộng rãi chứ không dám chui vào đi trong những nơi có nhiều cỏ nữa.
Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, Dư Điềm Điềm theo bản năng mà quay sang nhìn, quả nhiên, bóng dáng của Phương Nghị lập tức xuất hiện ở trước mặt cô.
Khóe môi cô trong nháy mắt đã nhếch lên, cô bước đi nhanh hơn.
Rõ ràng là đối phương cũng nhìn thấy cô.
"Sao cô lại đến đây?"Dư Điềm Điềm cũng không biết phải nên giải thích thế nào, dù sao cô cũng không nói chuyện được nên vừa hay cũng không cần phải giải thích, cô chỉ cười một tiếng rồi chỉ chỉ vào mấy quả đào trong giỏ của anh.
Phương Nghị cúi đầu liếc nhìn, nghĩ rằng Dư Điềm Điềm vẫn đang bận tâm về những chuyện lúc sáng nên anh cũng móc lấy tiền và mấy tấm phiếu từ trong túi ra, đưa cho cô.
"Tổng cộng có chín đồng, phiếu thì xem ra có lấy được một ít, không mua được thịt nạc, nhưng mà mua được một bộ ruột và hai cái xương ống đấy.
"Trong đôi mắt của Dư Điềm Điềm có chút vỡ òa vì sung sướng, những thứ này nhiều hơn những gì cô đã tưởng tượng!Cô chỉ chỉ vào tiền, trên gương mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, Phương Nghị giải thích: "Bánh đậu xanh bán được sáu hào, còn mứt anh đào thì được một đồng.
"Tay nghề của cô rất tốt nên có rất nhiều khách hàng chỉ cần nhìn mấy chiếc bánh đậu xanh này một cái thôi là đã biết đó là những chiếc bánh đậu xanh giống lần trước, cho nên Phương Nghị đã buộc miệng bán nó với giá sáu hào, giá cả này cũng không được coi là cao.
Trong đầu Dư Điềm Điềm nghĩ quả nhiên là Phương Nghị rất có đầu óc kinh doanh.
Cô vui vẻ cất tiền và mấy tấm phiếu vào, vừa chỉ chỉ vào thịt trong cái giỏ khác của anh, ra hiệu cho anh mau đi về.
“Ừ.
” Sự lạnh lùng bao lâu nay trong mắt của Phương Nghị cũng đã tan biến đi một ít, đáp lại cô.
Hai người lại bắt đầu đi từ trên núi xuống, vào lúc này tâm trạng của Dư Điềm Điềm rất tốt, cô hái được