“Ngươi thượng ta đi! Nội lực của Hoa các chủ đã hoàn toàn biến mất, giờ chỉ như một người bình thường mà thôi, ngươi làm như vậy…” Đường Đa Lệnh vụng trộm liếc Ngọc Liên Hoàn một cái, “Hắn bị nội thương….Ta da thô thịt tháo, ta chịu được.”
“A Đường….”
Sắc mặt Ngọc Liên Hoàn thay đổi vài lượt, cười lạnh nói: “Ngươi thật đúng là cùng hắn lưỡng đồng tâm a, vì hắn cư nhiên cầu nam nhân khác thượng ngươi. Được, ta đây sẽ thành toàn ngươi, nhìn thân hình này của ngươi cũng không tệ đâu.”
“Ngọc Liên Hoàn, tiện nhân ngươi, không được động đến y!”
“Ngươi không cho ta động, ta càng muốn động!” Ngọc Liên Hoàn trần trụi thân dưới, đem Đường Đa Lệnh cũng kéo lên giường, đặt cạnh Hoa Tương Dung.
Hắn nhẹ nhàng sờ sờ mặt Đường Đa Lệnh: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đối xử với ngươi giống như hắn, ta nhất định sẽ rất ôn nhu, cho ngươi biết rõ ta tốt hơn hắn như thế nào.”
“Ngươi dám động đến y ta sẽ giết ngươi!” Hoa Tương Dung ở một bên hung ác nói, đáng tiếc hắn ngoại trừ vặn vẹo thân thể một chút, thì không còn làm được gì khác.
Ngọc Liên Hoàn cười khẽ, nụ cười của hắn vũ mị khác hẳn Hoa Tương Dung, có vẻ rất sáng ngời, rất thanh tịnh thoải mái, giả như có thể đổi sang hoàn cảnh khác, Đường Đa Lệnh chắc chắn cũng sẽ mỉm cười thân thiện đáp lại hắn. Nhưng bây giờ, y chỉ thấy phát run.
Ngọc Liên Hoàn cúi đầu ngậm lấy môi y, sau đó đem đầu lưỡi với vào, ôn nhu đảo lộng. Đường Đa Lệnh sớm đã cảm thấy khó chịu, nhưng vì an toàn của Hoa Tương Dung nên đành phải kiên trì tiếp nhận. Chỉ là dần dần, một mùi hương cam thuần tràn ra trong miệng y, cảm giác tê dại còn hơn cả khi y hôn Quyên Tử, ngay cả Hoa Tương Dung mắng “Tiện nhân! Tiện nhân!” cũng không nghe được.
Ngọc Liên Hoàn thả ra, nhìn Đường Đa Lệnh ánh mắt mông lung, cười nói: “Không thể tưởng được hương vị của Đường huynh lại ngon như vậy, ta xem như tìm được một bảo bối rồi.”
Một câu ‘Đường huynh’ làm Đường Đa Lệnh tức thì xấu hổ không thôi, phảng phất chính mình lại đang thật sự cùng hảo huynh đệ loạn luân vậy. Bên cạnh Hoa Tương Dung thấy thế, lại mắng: “A đường ngươi thật đúng là ngu xuẩn!”
Mặt Đường Đa Lệnh lại nhăn lại còn hơn cả khi bị trúng phi tiêu. Y không phải vì khoái cảm có được từ hành vi bội đức đó mà xấu hổ, nhưng thực lòng y cũng không muốn hưởng thụ tư vị bị người xxoo. Người ta chẳng nói, một khi không có cách nào thay đổi cuộc sống thì nhất định phải chấp nhận sao, vậy nếu như đãi ngộ có thể tốt hơn một chút, thì vì sao lại không thể chấp nhận?
“Phi tiêu!” Đường Đa Lệnh đột nhiên nhớ tới phi tiêu còn cắm trên vai mình, nghiêng đầu xem xét, quả nhiên, trên áo đã ướt đẫm một mảng máu. Ô….chẳng cần đợi hoa cúc bị bạo, y đã phải độc phát thân vong rồi, có ai ngờ tân sinh cuối cùng một hồi hoan ái, lại là cùng với một nam nhân.
“A, đều tại ta sơ ý, đã quên trước nên chữa thương cho ngươi. Bất quá ngươi đừng lo lắng, độc này chỉ khiến ngươi không có sức lực thôi, sẽ không khiến ngươi chết.” Ngọc Liên Hoàn vừa nói vừa cẩn thận nhổ phi tiêu ra, băng bó miệng vết thương, ngữ khí ôn nhu như mẫu thân dỗ dành đứa nhỏ đi ngủ.
Nhìn biểu tình thập phần chăm chú cẩn thận của Ngọc Liên Hoàn, hai mắt Đường Đa Lệnh lại trở nên mơ hồ, ai không muốn trên đời có người như thế cẩn trọng che chở mình, dù chỉ là một giây?
“A Đường, ngươi đừng để hắn mê hoặc! Hắn là kẻ lấy oán trả ơn, nói không chừng một lúc nào đó hắn sẽ quay lại cắn ngươi một ngụm đấy!” Hoa Tương Dung tức giận nói. Ý của hắn là, như hắn lúc nào cũng nói cắn người là không đáng sợ, như Ngọc Liên Hoàn thình lình cắn người mới là đáng sợ. (kiểu như chó sủa là chó không cắn ý =)) anh chửi tình địch lại chẳng khác gì chửi cả mình =)))
Ngọc Liên Hoàn lập tức trả lời lại một cách mỉa mai: “Hắc hắc, Hoa các chủ còn đã quên nói, ngươi chính là vào lúc dục tiên dục tử nhất thì bị ta cắn ngược lại đó.”
Đường Đa Lệnh quả nhiên cau mày nghiêng đầu nhìn Hoa Tương Dung. Không sai a, nam nhân phía trên này đã từng là yêu sủng độc chiếm của Hoa Tương Dung, hắn đương nhiên không thích yêu sủng của mình ở cùng nam nhân khác.
“A Đường, ta….” Hoa Tương Dung sắc mặt xấu hổ, không biết nên giải thích như thế nào với Đường Đa Lệnh, càng không biết tại sao mình lại muốn giải thích với y.
“Ha ha, A Đường, hắn nói ta sẽ cắn ngươi, chúng ta đây liền cắn một cái đi.” Ngọc Liên Hoàn không đợi Đường Đa Lệnh kịp phản ứng đã lại thật sâu hôn xuống, làm Hoa Tương Dung ở bên tức giận không thôi liên tục ‘vô sỉ’, ‘tiện nhân’ mắng không ngừng.
Đột nhiên, Ngọc Liên Hoàn ngẩng đầu, ngửi ngửi một chút, kinh ngạc nói: “Có mùi gì đó thì phải?”
Đường Đa Lệnh bị hắn hôn đến mức mê mê hồ hồ, “Cái…cái gì…”
Hoa Tương Dung cũng biến sắc, “Hình như là mùi khói.”
Ngọc Liên Hoàn vội vàng bật dậy, xem xét, cửa phòng khóa chặt lại có sương khói bay vào. Hắn khẩn trương xuống giường, hướng cửa đi tới, nhưng chưa được vài bước đã lảo đảo ngã xuống đất, tình cảnh hệt như Đường Đa Lệnh vừa rồi.
“Ngọc huynh đệ, ngươi làm sao vậy?” Đường Đa Lệnh thấy thế kinh hãi, cũng không còn rảnh rỗi hồi tưởng vị Ngọc huynh đệ này đã làm những gì với mình nữa.
Hoa Tương Dung cũng không mắng y ngu xuẩn như mọi lần, bởi vì hắn cũng phát hiện Ngọc Liên Hoàn bất thường, “Là ‘Hồng song thụy’, khói này cư nhiên còn trộn lẫn Hồng song thụy.”
“Cái gì hồng song thụy? Là lửa! Lửa!” Đường Đa Lệnh hét to, y ngửi thấy được mùi khói nồng nặc, còn nghe được cả tiếng lách tách cháy của tường gỗ.
“Không phải lửa, mà là có người phóng hỏa, hắc hắc, còn bỏ thêm Hồng song thụy khiến người toàn thân vô lực, xem ra là muốn đem chúng ta một mẻ hốt gọn a.” Hoa Tương Dung âm trầm nói.
Ngọc Liên Hoàn nằm trên đất cố sức nâng người lên, hét lớn: “Hạ Cô Phong! Hạ Cô Phong!”
Ngoài cửa vang lên thanh âm vang dội của nam nhân: “Hoa các chủ, Ngọc các chủ, nay vào thu trời hanh khí khô, các ngươi cũng phải đề phòng vật dễ cháy a.”
“Thì ra là tên phản đồ nhà ngươi! Hắc hắc, không ngờ Ngọc Liên Hoàn cũng có ngày bị hắn phản lại.” Hoa Tương Dung cắn răng nói.
“Cô Phong, chuyện này là thế nào? Không phải đã thỏa thuận chờ ta xong việc sẽ xử quyết bọn họ sao?” Ngọc Liên Hoàn ôn nhu nói.
“A Ngọc, ta làm như vậy chẳng phải vì giúp ngươi?” Hạ Cô Phong cũng phóng nhu giọng, “Ngươi thời thời khắc khắc muốn đem Hoa Tương Dung nghiền xương thành tro, hôm nay tâm nguyện được thực hiện, ngươi không cao hứng ư?”
“Nhưng….Ta còn ở bên trong a….” Ngọc Liên Hoàn đã cảm thấy điềm xấu, nhưng vẫn không cam lòng hỏi.
“Hừ, A Ngọc, ngươi đừng trách ta nhẫn tâm. Ngươi lợi dụng ta thoát khỏi Hoa các chủ, ta đây hiểu, cũng không ngại, chỉ cần ngươi