Lý Giáp quăng một cái ánh mắt ra, Vương Đại Tiền liền xung ngựa lên trước mua sáu chén vằn thắn. Lão bản của Đoạn Bối Sơn nói ra cũng rất tốt bụng, tuy sinh ý thịnh vượng, nhưng giá tiền cũng không quá mắc. Môn nhân bình thường như hắn, ngày thường muốn mời đường chủ ăn cơm cũng rất khó, nói chi đến mời môn chủ?
Ba người Kim Đao Sai đương nhiên cũng không cần tự mình đi lấy vằn thắn, tìm một cái bàn lớn rộng rãi sạch sẽ ngồi xuống, tất cả đều do Vương Đại Tiền kích động chạy trước chạy sau, bưng sáu chén vằn thắn đầy từng cái từng cái tới.
Kim Đao Sai hiếm khi ổn định lại tinh thần tinh tế nhấm nháp mỹ vị chưa từng thấy trước đây này, quăng mấy chuyện khó xử nhà Phương gia ra sau đầu. Sau đó phát hiện ra, thứ vằn thắn này tuy không phải những loại đồ ăn quý hiếm như gan rồng gan phượng, nhưng cũng có một hương vị đặc biệt riêng, tâm tình không tự chủ được bỗng nhiên cảm thấy tốt hơn.
“Xem ra lão bản này ngược lại là một người có bản lĩnh.” Hắn để đũa xuống khen.
“Không phải chỉ là một món ăn vặt thôi sao, môn chủ sao cảm thấy hứng thú như vậy?” Lý Giáp tuy cảm thấy vằn thắn này không khó ăn, nhưng cũng không thấy có cái gì quý hiếm mới lạ.
“Lý Giáp, ngươi có thể không hiểu. 360 nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, nếu có thể sáng chế nên một loại đồ ăn trước đây chưa ai làm mà lại được mọi người yêu thích, nói ra cũng không dễ dàng như chế tạo một môn võ công cao siêu đâu.” Kim Đao Sai cười nói.
Lý Giáp thấy môn chủ thật sự có hứng, liền gật đầu nói: “Vâng, môn chủ nói có lý, xem ra vị lão bản này cũng không phải người bình thường. Đại Tiền, ngươi gọi lão bản tới, nói bổn đường chủ muốn hỏi quá trình làm vằn thắn của hắn một chút.”
Vương Đại Tiền đương nhiên biết rõ đây là đường chủ thay mặt môn chủ nói, không thể tưởng tượng được cao hứng nhất thời của mình vậy mà được môn chủ chú ý, lập tức hưng phấn mà chạy nhanh tới phòng bếp. Một lát sau, hắn lại có chút ủ rũ trở về, một người.
“Đường chủ, lão bản nói hắn đang rất bận, hiện tại không có cách nào tới gặp ngài, kính xin ngài thứ lỗi.”
“Cái gì? Vị lão bản này lại có thể kiêu ngạo như thế?” Lý Giáp chau mày, phàm là người nào kiếm cơm ở Lâm Dương ai mà không biết địa vị của hắn ở Thừa Thiên Môn, làm gì có chuyện hắn gọi đến mà không tới bái kiến.
“À thì, lão bản nói khách nào tới ăn vằn thắn cũng là thượng đế, bất kể là ai cũng vậy, cho nên không thể để cho các thượng đế đợi.” Vương Đại Tiền cũng không hiểu lời này của lão bản là có ý gì, ăn vằn thắn thì có liên quan gì tới thượng đế chứ? Nếu nói vậy bọn họ cũng đến đây ăn vằn thắn đó, vì sao bọn họ không phải là thượng đế?
Triệu Ất nghe xong cũng sửng sốt, ngẩng đầu lên, “Thượng đế? Chẳng lẽ mấy người đến tiệm này đều là người trong hoàng thất?” Đưa mắt nhìn khắp phòng cũng chỉ là mấy người oai qua liệt tảo 1, nếu như những người này cũng được coi là thượng đế, vậy môn chủ của bọn họ chính là thượng đế của thượng đế rồi.
Kim Đao Sai vậy mà lại cười ha ha, “Lão Triệu, ý của người ta là khách nhân rất quan trọng, hắn không thể chỉ vì đến gặp chúng ta mà bỏ mặc những vị khách đang đứng đợi vằn thắn. Xem ra lão bản này cũng là một người làm ăn trung thực nha.”
“Người thành thật gì chứ? Ta thấy chỉ là một tên ngu xuẩn mà thôi.” Lý Giáp đối với chuyện khiến mình mất mặt rất tức giận, “Đại Tiền, ngươi đi lại lần nữa, nói rõ cho hắn biết, là môn chủ của chúng ta muốn gặp hắn, xem hắn còn dám ngang ngạnh không?”
“À, đường chủ, ta cũng đã nói rồi…” Kỷ thật chính là vì hắn mang thân phận của môn chủ ra nói, vị lão bản kia mới nói nói một đống hồ ngôn loạn ngữ về khách ăn vằn thắn chính là thượng đế này nọ.
Lúc này người cảm thấy phẫn nộ sâu sắc chính là Triệu Ất, hắn “Rầm” một tiếng đứng dậy, “Chuyện vớ vẩn gì thế? Thừa Thiên Môn chúng ta tới đây là hòa thượng tới hóa duyên hay là đến ăn xin hay sao chứ? Vậy thì để ta lôi hắn ra đây, xem hắn dám nói gì không!”
“Lão Triệu cái này ngươi có thể không đúng.” Lý Giáp ngược lại bình tĩnh.” Ta thấy là do lão bản này cảm thấy thân phận mình hèn mọn, nên không dám tới gặp môn chủ. Ngươi nếu quậy một phát, chẳng phải ngược lại để hắn nghĩ rằng người Thừa Thiên Môn chúng ta là lưu manh giang hồ chuyên môn đi quấy phá khắp nơi, càng làm hắn sợ hãi thêm sao?”
“Vậy làm sao đây? Cũng không thể coi như không nghe thấy hắn nói gì, vậy thì thể diện của chúng ta để ở đâu chứ?”
“Ngươi nhìn ta này.” Lý Giáp quay đầu nói với Vương Đại Tiền, “Ngươi đi lại lần nữa, nói là môn chủ của chúng ta rất thích tay nghề của lão bản, ngày mai muốn cho các huynh đệ ở tổng đàn đều được ăn món vằn thắn ngon như vậy, phiền hắn tới nói chuyện.”
Lý Giáp tin rằng kế sách tuyệt vời này của mình sẽ không thất bại, từ xưa trong đầu thương nhân chỉ vào chữ lợi, lúc mà có thể kiếm nhiều tiền nhiều lợi nhuận thì còn biết gì hai chữ “Sợ hãi”.
Kim Đao Sai cũng không bởi vì bị lão bản này cự tuyệt mà sinh khí, mà là càng ngày càng thấy thích thú. Không biết cái người này rốt cuộc là một thế ngoại cao nhân tính cách cổ quái đến thế nào, hay căn bản chỉ là không biết uy danh của Thừa Thiên Môn môn chủ của hắn? Nếu như là cái thứ hai, ngược lại có chút giống vị huynh đệ họ Đường hắn gặp lần trước.
Vì vậy, đối với chiêu mèo của Lý Giáp, hắn chỉ cười nói: “Huynh đệ ở tổng đàn của chúng ta trong trong ngoài ngoài cũng gần mấy trăm người, tiền này ta không chi được, đành phải để Lý đường chủ mời khách rồi.”
Lý Giáp không quan tâm mà hất đầu, “Mười văn tiền một chén, có gì khó đâu, ta mời thì ta mời.”
“Được, ta muốn hai chén tương ớt và hai chén vằn thắn chiên.” Cái loại canh thanh đạm này cũng chỉ có đàn bà con nít mới thích ăn.
“Lão Triệu! Ngươi cũng không sợ bị ăn đến bể bụng hả?” Lý Giáp hận nhất người bất động thanh sắc bỏ đá xuống giếng như vậy.
Ba người đang cười nói, Vương Đại Tiền lại sầu mi khổ kiếm quay về một người, “Đường chủ, lão bản nói, trong tiệm này cũng chì có một mình hắn biết làm vằn thắn, một ngày cũng chỉ có thể làm hơn mười chén, không thể tiếp sinh ý lớn như vậy được.” Nếu không có môn quy của Thừa Thiên Môn là không được ỷ thế hiếp người, hắn thật muốn đem cái lão bản không biết ơn đó trói lại đem về.
“Nguyên lai trên đời này đúng là có người rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt!” Lý Giáp cũng không nhịn được nữa, thật sự tức giận. “Vương Đại Tiền ngươi đi nói với lão bản, nếu hắn không ra, Đoạn Bối Sơn đêm nay đóng cửa ngày mai cũng không cần phải mở cửa nữa!”
Thanh âm của hắn không nhỏ, khách nhân xung quanh cũng nghe thấy, hai mặt nhìn nhau, có mấy người nhát gan sợ phiền phức thậm chí còn chưa có ăn xong vằn thắn đã vội vàng chạy ra khỏi Đoạn Bối Sơn.
Kim Đao Sai không ngăn lại, hắn đối với lão bản kia càng ngày càng tăng thêm hứng thú, thậm chí khiến cho hắn nhớ không nổi chuyện gặp gỡ xấu hổ kia ở Phương gia.
Lúc này