Tuy biết rõ thành Lâm Dương là thiên hạ của Thừa Thiên Môn, nhưng kỳ thật lúc trước Đường Đa Lệnh cũng không có vì điều này mà có bất kì kiêng kị gì, bởi vì y không nghĩ sẽ có lúc y thực sự gặp tận mặt Kim Đao Sai, cũng như trước khi xuyên việt, y cũng sẽ không có cơ hội nào gặp mặt tổng bí thư thành phố.
Cho nên, khi thời khắc này thật sự xảy ra, Đường Đa Lệnh bị chấn động trong tư tưởng. Nếu như không có hai tên kí sinh Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn này, giờ khắc này vốn dĩ sẽ trở thành thời khắc hạnh phúc nhất, có thể cùng bí thư thành phố gọi huynh gọi đệ, đó là một loại vinh dự thế nào chứ?
Đáng tiếc hiện giờ Đường Đa Lệnh chỉ hận không thể thu nhỏ lại thu nhỏ, ẩn hình lại ẩn hình mình lại, cũng như ngày hôm đó bôi trắng mặt mình bằng bột mì, chỉ cần Kim Đao Sai và những người khác không nhìn thấy y là được.
Cho dù đã được Hoa Tương Dung cho uống thuốc an thần 1, nhưng trong nội tâm Đường Đa Lệnh vẫn còn có chút lo lắng. Đương nhiên, y cũng không phải là đang lo lắng Kim Đao Sai có ý không tốt với y, y chỉ là không thể nào tưởng tượng được chuyện Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn sẽ gặp chuyện không may.
Có lẽ là đúng như lời Hoa Tương Dung, cái hình tượng sợ hãi và hèn mọn bỉ ổi ngày đó đã khiến Kim Đao Sai thất vọng triệt để, sau đó, bên ngoài ngoại trừ ngẫu nhiên có Vương Đại Tiền và các đệ tử khác của Thừa Thiên Môn đến ăn vằn thắn, Đoạn Bối Sơn và Thừa Thiên Môn cũng không có liên quan gì khác.
Đường Đa Lệnh rốt cuộc cũng yên lòng, lại trở lại làm Vua vằn thắn khoái hoạt mà bình thản.
Ứng phó qua thời gian cơm tối chật ních người, Đoạn Bối Sơn cũng sắp đóng cửa rồi. Lúc này còn hơi sớm, nhưng Đường Đa Lệnh cũng không có biện pháp nào khác, trong hậu viện kia còn có hai tên đại nam nhân gào khóc đòi ăn cơm. Y cũng không dám phàn nàn, hai cái tên nam nhân kia chịu chờ tới giờ này mới chịu đòi ăn cũng là nề mặt y rồi.
Lúc Đường Đa Lệnh đang ở trong phòng bếp vội vàng nấu cơm, tiểu nhị A Khánh đang cố gắng đóng cửa quán lại. Đóng cửa sớm như vậy, làm việc lại nhàn, tiền công cũng không ít, công việc như vậy cũng không dễ tìm, hắn nhất định không thể có sai sót.
Lúc ván cửa cuối cùng đang muốn cài xuống, trong mắt A Khánh đột nhiên có một cái chân, trong nội tâm lập tức không vui, hắn cũng muốn về nhà sớm để ăn đồ ăn thơm ngào ngạt do chính tay mẫu thân hắn nấu mà.
Nhưng lão bản đã từng nói, khách đến tiệm ăn vằn thắn là thượng đế, mặc kệ là lúc nào cũng không thể đắc tội, cho nên A Khánh đành phải đỡ tấm ván cửa, cố gắng cười nói:”Vị khách quan này tới thật không khéo, tiểu *** đã đóng cửa rồi.”
“Đóng cửa? Sao lại đóng cửa lúc này? Chẳng lẽ trong nhà lão bản có chuyện gì sao?” Một thanh âm ôn hòa nhưng không thiếu sức mạnh nói.
“Gần đây bổn *** đều đóng cửa lúc này.” A Khánh tình tình nhẫn nại nói, cái quy củ này cũa lão bản mặc dù có chút kì lạ, nhưng cũng đối xử với hắn rất tốt. 2
“À, như vậy sao. Đến cả bán thêm một chén vằn thắn cũng không được?” Thanh âm kia nói thêm, cũng không có một chút oán khí nào.
Khách nhân đã khách khí vậy, A Khách cũng không thể không khách khí, vội ngẩng đầu lên khuyên nhủ, “Thật sự là không có ý này…” Hắn đang nói liền dừng lại, nam tử trước mắt này không phải là người ngày đó dẫn người dọa tất cả khách trong tiệm chạy hết, môn chủ Thừa Thiên Môn sao? Lão bản thế nhưng đã dặn dò, vị môn chủ này là thượng đế của thượng đế, nếu hắn đến thăm nhất định phải lập tức bẩm báo lão bản.
“Khách quan ngài chờ một lát, tiểu nhân đi hỏi lão bản đã.” A Khánh buông ván cửa chạy nhanh như chớp, lại để cho Kim Đao Sai vốn định nói “Nếu thật sự không được thì thôi,” đành phải đứng nguyên chỗ chờ.
Trong phòng bếp Đường Đa Lệnh đang nấu nướng khí thế ngất trời, tuy cả ngày đều quanh quẩn trong bếp có chút mệt mỏi, nhưng vừa nghĩ tới hai người trong nhà kia không phải đồ ăn do y làm thì không ăn, trong lòng vẫn có chút cao hứng, cứ như là công trạng của công tác mình rốt cuộc đã được lãnh đạo tán thành.
Nhìn A Khánh nho nhỏ chạy vào, Đường Đa Lệnh vui vẻ nói: “Chuẩn bị xong rồi thì ngươi về đi. Trong nồi kia ta vừa có hai cái chân heo, ngươi mang hai cái đó về, bất quá đừng cho Nhị lão bản và Tam lão bản biết.”
A Khánh còn lo lắng móng heo gì nữa, hạ giọng kêu lên:”Lão bản, Kim môn chủ lại tới nữa kìa!”
“Kim môn chủ nào?” Cái xẻng trong tay Đường Đa Lệnh suýt nữa rơi vào trong nồi. Y đương nhiên biết là Kim môn chủ nào, nhưng lại khát vọng A Khánh sẽ nói cho y biết là một Kim môn chủ khác.
“Không phải là Kim môn chủ cùa Thừa Thiên Môn sao?” A Khánh trẻ tuổi cũng không hiểu được chân ý của lão bản mình.
“Hắn, hắn tới làm gì?” Đường Đa Lệnh đang suy nghĩ có nên đổi cái xẻng trong tay mình thành dao phay hay không.
“Hắn nói hắn muốn ăn vằn thánh.” A Khánh mỗi chữ mỗi câu nói đều sợ không nói được rõ ràng.
“Ăn vằn thắn? Ngươi không nói cho hắn biết chúng ta đóng cửa rồi sao?”
“Ta có nói, nhưng Kim môn chủ lại hỏi có thể bán cho hắn một chén vằn thắn được không, ta đây đâu làm chủ được, cho nên đến đây hỏi ngài.”
“Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên không được! Chúng ta làm kinh doanh quan trọng nhất là bất kể già trẻ lớn bé, đến giờ đóng cửa là không bán nữa, mặc kệ hắn là ai đều kiên quyết không thể thương lượng cửa sau!”3. Đường Đa Lệnh hiên ngang lẫm liệt như chiến sĩ phản hủ. 4
“Lão bản, nhưng ngài đã đặc biệt dặn dò Kim môn chủ là thượng đế của thượng đế, không thể đối xử như người thường, huống chi người ta hiện giờ đang đứng trước cửa, có tới cửa sau hay không thì có quan hệ gì.”
Đường Đa Lệnh biết rõ vị này chính là thượng đế của thượng đế nên mới không muốn đi đối phó, nhưng y cũng biết A Khánh càng không thể đối phó nhân vật này, đành phải thở dài, hỏi: “Có mấy người tới?”
“Chỉ có một mình Kim môn chủ, ta nhìn rất cẩn thận, mấy người ngày đó trừng mắt hù người không có tới.” Nếu mà so sánh, A Khánh cảm thấy Kim môn chủ kỳ thật cũng không có gì nguy hiểm.
Đường Đa Lệnh nghĩ thầm: “Một người là tốt rồi, thật sự không cần thả A Hoa, A Ngọc ra, có lẽ cũng có thể ngăn cản được.”
“Được rồi, ngươi mời Kim môn chủ vào ngồi đi, sau đó ngươi cứ đi về, để tự ta tiếp đãi hắn.” Hắn cũng không muốn cho thiếu niên chất phát này chứng kiến mấy cảnh bạo lực máu me không nên thấy.
Có lão bản tự mình tiếp đãi, A Khánh đương nhiên nhẹ nhàng thở ra, khách khí mời Kim Đao Sai đi vào ngồi xuống, đương nhiên cũng không quên bán cho hắn một cái vé ăn vằn thắn, sau đó liền vô cùng cao hứng về nhà ăn cơm.
Đợi A Khánh đi rồi, lúc này Đường Đa Lệnh mới đi ra khỏi bếp, lại càng không ngừng xoa bóp tay, thân thể co lại giống như Võ Đại Lang 5, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thật ngại quá, Kim môn chủ, ta muốn đưa cơm cho hai huynh đệ của ta trước, phiền ngài chờ một lát.”
Chứng kiến cái dáng không được