Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Hôn nhân như phần mộ


trước sau

Đường Đa Lệnh ngẩng đầu nhìn, một nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, quần áo hoa lệ nhảy vào cửa, thậm chí có chút quen thuộc.

“A? Ngươi không phải là cái người cản đường ta lần trước sao? Không phải đã cho ngươi năm trăm lượng rồi mà, đến đây làm gì?” Phương Ninh nhận ra Đường Đa Lệnh trước tiên.

Đường Đa Lệnh lúc này cũng nhận ra vị Phương đại tiểu thư đã đụng bể tang vật của y khi không cẩn thận lúc hành hiệp trượng nghĩa trước kia, trong lòng cũng có chút hậm hực, độ nhạy cảm của y với nữ nhân càng ngày càng thấp, thật không biết cái ý vị trong lòng này là sao đây nữa.

Kim Đao Sai nhìn vẻ mặt của Đường Đa Lệnh, lại hiểu lầm là y bị Phương Nin nói nên tức giận, nhanh chóng để đũa xuống, nói: “Ninh nhi, ngươi không nên nói bậy, A Đường là huynh đệ tốt của ta, hôm nay có ý qua thăm ta đó.”

“A, là huynh đệ tốt à.” Phương Ninh một bên trả lời, một bên đánh giá Đường Đa Lệnh vài lần, ánh mắt đó khiến Đường Đa Lệnh rất rất không thoải mái.

Đường Đa Lệnh đang muốn đứng dậy cáo từ, Phương Ninh lại nhanh chóng chạy tới trước, “Phương đại ca, đây là cái gì vậy? Ngửi mùi thơm quá đi.”

Kim Đao Sai còn chưa kịp nói, Phương Nin đã cầm đũa, gắp vằn thắn trong chén bỏ vào miệng. Ngón tay của Kim Đao Sai co ra rút lại định đưa lên mấy lần, nhưng cũng không định giựt đũa về.

“Ngon quá! Ngon ghê luôn! Cái này là gì vậy? Sao lúc trước ta đến thành Lâm Dương chưa được ăn?” Phương Ninh miệng vừa nhai vừa nói, cũng không cố kỵ có hai đại nam nhân đang nhìn nàng.

Phương Ninh sảng khoái tán thưởng khiến lòng Đường Đa Lệnh vui vẻ, ánh mắt khiến y khó chịu vừa rồi đã nhanh chóng văng ra khỏi đầu. “Đây là vằn thắn.”

Phương Ninh nuốt vằn thắn xuống bụng, liếm liếm môi, “Cái này là vằn thắn? Hôm qua ta cố ý đi cái gì Đại Bối Sơn đó, nhưng lại đóng cửa mất rồi, còn nói là phải qua năm mới mới mở cửa buôn bán lại. Kim đại ca, vằn thắn này là ở đâu ra?”

Phương Ninh nói xong lại bỏ thêm một cái vằn thắn vào miệng. Kim Đao Sai âm thầm hít một hơi, xem ra hắn với chén vằn thắn này vô duyên rồi. “Đây là của A Đường làm.” Hắn cũng khó mà nói cái này là Đường Đa Lệnh cố tình làm riêng cho hắn.

“Hả? Là của ngươi làm?” Phương Ninh quay đầu nhìn về phía Đường Đa Lệnh, ánh mắt còn kì quái hơn hồi nãy, “Ngươi vậy mà biết làm vằn thắn hả?”

“Ninh nhi, A Đường là lão bản của Đoạn Bối Sơn đó, vằn thắn cũng là do hắn phát minh ra, ngươi còn nói hắn không biết làm là sao chứ?”

Mắt hạnh của Phương Ninh lập tức trợn thật lớn, “Hóa ra ngươi là Đoạn Bối Sơn!”

Hứ hứ! Cha ngươi mới là Đoạn Bối Sơn thì có! Đường Đa Lệnh oán khí đầy mình đứng dậy, “Đúng vậy, ta chính là Đoạn Bối Sơn đó.”

“Aaaaa, thật đúng là nhìn không ra. Ta còn tưởng rằng ngươi hoặc là bảo tiêu, hoặc là ăn cướp đó, không thể tưởng tượng ngươi là một ông chủ nha. Ừm, bất quá thật sự ăn rất ngon.” Phương Ninh cười hì hì, lại thuận tiện ăn luôn hai cái nữa.

Mặc dù bực tức đầy bụng, Đường Đa Lệnh cũng không thể nhịn cười trước thần thái và ngữ khí trêu chọc của Phương Ninh. Vị đại tiểu thư này thật đúng là không ra dáng tiểu thư gì cả, ngay cả Quyên Tử cũng nhã nhặn hơn nàng nhiều lắm. Nhưng giờ Đường Đa Lệnh nhớ lại, lại cảm thấy vị đại tiểu thư này lại chân thật hơn nhiều nếu so với Quyên Tử.

“Ha ha, nếu Phương tiểu thư thích ăn sau này có thể đến ủng hộ Đoạn Bối Sơn nha.”

“Ừ, ừ…” Trong miệng Phương Ninh nhét đầy thức ăn, chỉ có thể nói đơn giản rồi gật gật đầu, sau đó mới phát hiện Kim Đao Sai luôn liếc mắt nhìn chén vằn thắn, mới kịp phản ứng cái này vốn là Đường Đa Lệnh làm cho hắn ăn.

Quấy quấy chiếc đũa, thế mà chả có bao nhiêu vằn thắn, Phương Ninh thầm mắng Đường lão bản này thật nhỏ mọn, “Ha ha, Kim đại ca, ta đói bụng quá, chén vằn thắn này tặng cho ta đi ha.”

Kim Đao Sai có thể nói gì đây, chỉ có thể cười nói: “Không sao, ngươi ăn đi, ta không đói. Dù sao nếu ta muốn ăn lúc nào cũng có thể đến tìm A Đường mà.”

Phương Ninh đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn, “Sau này ta muốn ăn lúc nào cũng có thể tìm A Đường ha.”

“Á…” Kim Đao Sai ngây ngẩn cả người.

Nói tới liền thấy đói bụng, Đường Đa Lệnh đột nhiên nhớ ra Ngọc Liên Hoàn đã từng nói phải đợi y về mới ăn cơm, liền gấp gáp cáo từ với Kim Đao Sai. Kim Đao Sai tuy có chút không nỡ, nhưng cũng không giữ lại.

Đường Đa Lệnh đang chuẩn bị rời đi, Phương Ninh đang uống canh gà lại ngẩng đầu nói: “A Đường, hôm nào ta tìm ngươi, ngươi dạy ta làm vằn thắn nha!”

“Càn quấy! Cái này là vốn liếng để A Đường mở tiệm, sao có thể tùy tiện dạy cho ngoại nhân?” Kim Đao Sai trách cứ, nói.

“Không sao, không sao, Phương đại tiểu thư muốn học thì cứ tới tìm ta.” Đường Đa Lệnh đổ mồ hôi, vằn thắn cũng không phải thật sự là y phát minh, sao có thể không biết xấu hổ không truyền ra ngoài chứ.

Trên đường đi về nhà, Đường Đa Lệnh nhớ lại lúc vào tổng đàn của Thừa Thiên Môn ánh mắt mọi người nhìn y, kể cả Lý Giáp và Phương Ninh, lại khiến y cảm giác mình không phải là huynh đệ của Kim Đao Sai, mà giống như một nữ nhân đang chuẩn bị đi đòi danh phận cho mình vậy.

“Tiên sư bà ngoại nó, lão tử không phải là chỉ đi cảm tạ ý tốt của Kim đại ca lần trước thôi sao, cho dù lão tử có thành gay cũng không gay với hắn đâu!”

Trong lòng Đường Đa Lệnh rất phiền muộn, đồng thời hạ quyết tâm sau này ít đi Thừa Thiên Môn đi, y cũng không muốn làm người ta hiểu lầm, nhất là hai cái tên trong nhà. Nghĩ tới đây, y không kiềm được mà rùng mình một cái.

Trở về tiểu viện đằng sau Đoạn Bối Sơn, Ngọc Liên Hoàn và Hoa Tương Dung quả nhiên vẫn chờ hắn, khiến cho Đường Đa Lệnh ngại ngùng, nhưng cùng lúc lại có chút cao hứng.

“Sao đi lâu vậy, Kim môn chủ ăn vằn thắn còn muốn ngươi đút cho ăn sao chứ?” Ngọc Liên Hoàn nhìn chằm chằm vào Đường Đa Lệnh đang lộ ra thần thái vui sướng.

Hoa Tương Dung lập tức chậc chậc lưỡi, nói: “Cả hộp cơm cũng tặng cho người ta luôn ha.”

“A!” Đường Đa Lệnh lúc này mới nhớ ra, bát đũa và hộp cơm dùng để đựng vằn thắn của mình còn để ở Thừa Thiên Môn. Ô, tuy những thứ kia không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cái này là sinh ý nho nhỏ của y mà, từng đồng tiền đều rất quan trọng đó.

Thấy vẻ muốn khóc trên mặt Đường Đa Lệnh, Ngọc Liên Hoàn lại cao hứng trở lại, cười nói: “Nếu Kim Đao Sai biết ngươi cả một cái hộp cơm cũng không nỡ cho hắn, nhất định tức lắm đó. Nhanh tới đây ăn cơm, ta cũng không thể đợi nữa.”

Đường Đa Lệnh một bên ngồi xuống một bên giải thích, “Không phải ta cố ý chần chờ, nhưng vừa lúc lại gặp

đại tiểu thư của Phương gia Tần Xuyên, là người lần trước đụng bề tượng phật ngọc còn bồi thường cho ta năm trăm lượng bạc đó, cho nên ở lại nói vài câu.”

“Phương gia Tần Xuyên?” Hoa Tương Dung nhíu nhíu mày, “Sắp sang năm mới Phương đại tiểu thư không ở nhà, lại chạy tới Thừa Thiên Môn, xem ra quan hệ thông gia giữa Phương gia và Thừa Thiên Môn là phải thành rồi.”

“Dã tâm của Phương lão đầu thật sự không nhỏ, ngoài Lâm Dương có biển, bên trong có sông, chung quanh là bến cảng, bến tàu đều nằm trong tay Thừa Thiên Môn, hơn nữa Thừa Thiên Môn lại có địa vị trong võ lâm, con rể này phải gọi là con rùa vàng rồi.” Ngọc Liên Hoàn xuất thân là quan lại thế gia, đối với những quan hệ vì lợi ích này cũng không xa lạ gì.

“Phương gia không phải là vì điểm này mới chịu làm thông gia sao? Điều kiện cá nhân Kim môn chủ trong võ lâm cũng được cho là nổi tiếng, ta thấy hắn và Phương tiểu thư rất xứng đó.” Tuy Phương Ninh trong mơ hồ lại coi y là đối thủ cạnh tranh, nhưng Đường Đa Lệnh rất có hảo cảm với vị tiểu thư không câu nệ tiểu tiết này.

“Điều kiện cá nhân đó là cái chính đó, nếu Kim Đao Sai không có Thừa Thiên Môn làm hậu thuẫn, Phương gia sao lại để ý hắn được? Ngươi cho rằng gia tài bạc triệu của Phương gia là từ đâu mà ra?” Hoa Tương Dung chẳng thèm ngó tới cái ngây thơ của Đường Đa Lệnh, “Bất quá, mối tình thắm thiết của Phương đại tiểu thư với Kim môn chủ ngược lại giảm đi không ít phiền toái cho Phương lão gia nha.”

Đường Đa Lệnh sững sờ, “Các ngươi cũng biết?” Hắn còn phải tận mắt nhìn thấy Phương Ninh ôn nhu không thèm che giấu với Kim Đao Sai, mới biết được tình cảm này. Chưa có nghe nói thời đại này cũng có đám chó săn của đám tạp chí lá cải nha?

Ngọc Liên Hoàn cười nói: “Phương gia đại tiểu thư không phải Kim Đao Sai không gả, cái này trong võ lâm ai mà không biết? Cũng may Phương lão đầu được hắn đồng ý, nếu không chắc bị đứa con gái này làm tức chết rồi.”

“Bất quá việc hôn sự này đối với Kim Đao Sai cũng không có chỗ xấu, thế lực Thừa Thiên Môn tuy lớn, nhưng tiêu hao cũng tương đối lớn, lại nhất định phải tự xưng đứng đầu chính đạo, chút ít sinh ý kia ngược lại không bằng lấy vợ giàu lấy tiền cho nhanh.” Hoa Tương Dung đã từng làm thủ lĩnh của tổ chức sát thủ, biết rõ chăm cơm ăn cho một đống người là không dễ dàng gì.

“Đừng nhìn hôn sự của người ta thành trần trụi như thế, không chừng người ta lưỡng tình tương duyệt thì sao.” Đường Đa Lệnh có chút mất hứng, hắn thấy hai người này thuần túy là ghen ghét Kim Đao Sai nên mới cố ý hãm hại.

“Ha ha, lưỡng tình tương duyệt?” Ngọc Liên Hoàn lại cười, “Phương đại tiểu thư không phải là nam nhân, ngươi cho hai người họ lưỡng tình tương duyệt thế nào đây?”

“Hả!” Đường Đa Lệnh thét lên kinh hãi, y sao lại quên đi chuyện này? “Phương gia… Ý ta là Phương đại tiểu thư biết chuyện này sao?”

Ngọc Liên Hoàn nhún vai, “Đương nhiên biết rõ, chuyện này không người nào trong chốn võ lâm không biết.”

Hoa Tương Dung tức thì khinh thường cong khóe miệng, “Kim môn chủ vậy mà là một chính nhân quân tử đó nha, cũng không giấu diếm sở thích của mình.”

“Vậy bọn họ còn muốn gả Phương đại tiểu thư cho Kim môn chủ? Cái này, vậy sao được?” Đường Đa Lệnh không tưởng tượng nỗi, coi như là ở thế kỉ hai mươi mốt đi, cũng có rất ít cha mẹ nguyện ý gả con gái cho một nam nhân đồng tính.

“Vậy thì sao? Kim môn chủ dù thích nam nhân nhưng hắn vẫn là một nam nhân mà, cũng có thể sinh con dưỡng cái với Phương đại tiểu thư, tương lai cũng không cần phải lo lắng nhi tử của nữ nhân khác đoạt gia sản. Gia sản của Thừa Thiên Môn vậy mà không nhỏ đâu.”

Hoa Tương Dung nói rất tùy ý, trong lòng Ngọc Liên Hoàn lại có chút trầm xuống, hắn nhớ tới cha mẹ của mình, người phụ thân đắm chìm vào sắc dục, nam nữ không ngán, còn có mẫu thân luôn buồn bực không vui, làm bạn với đèn[^1] kia.

“Đây là hai việc khác nhau. Kết hôn phải có tình yêu là trụ cột, sống chung một chỗ với người mình không thích rất khó chịu.” Đường Đa Lệnh đột nhiên lại suy nghĩ cẩn thận một chuyện, Quyên Tử không có tình cảm sâu với y như vậy, thế nên Quyên Tử rời khỏi y mới là lựa chọn chính xác.

“Ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì? Phương đại tiểu thư cũng là thật lòng thích Kim Đao Sai, Kim Đao Sai đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi nàng.” Hoa Tương Dung ném qua một ánh mắt không kiên nhẫn.

“Chính là bởi vì nàng thật lòng, mới không thể để cho nàng lâm vào trong khốn cảnh như vậy. Hôn nhân không có tình yêu, đây mới thực sự là mộ phần.” Đường Đa Lệnh nhận ra được tâm tư của Phương Ninh, cho rằng có thể dựa vào một lời chân tình của mình để hóa giải toàn bộ vấn đề, như y lúc trước.

Hoa Tương Dung nheo lại mắt phượng, “A Đường, ngươi không nỡ Kim môn chủ hay là không nỡ Phương đại tiểu thư?” Hắn cảm thấy có chút không đúng. Đường Đa Lệnh hình như vô cùng thương tiếc Phương đại tiểu thư, đương nhiên cái này cũng có thể là giương đông kích tây.

“Cái gì mà không nỡ chứ…” Đường Đa Lệnh nóng nảy, lòng của mấy tên tiểu nhân này đúng là không thể nghĩ được điều gì tốt, “Ta thấy các ngươi mới là ghen tỵ với người ta, không nên nói hôn sự đang tốt đẹp như thế của người ta nói thành như vậy.”

Ngọc Liên Hoàn đột nhiên “phì” một tiếng cười rộ, “Chúng ta sao phải ghen tỵ với hắn? Hắn sắp phải vào mộ phần rồi, mà chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ với người mình thích, là hắn ghen tỵ chúng ta mới đúng.” A Đường nói đúng, lấy một nữ nhân mình không thích bất quá lại giúp cho đời này có thêm nhiều mẫu thân nữa thôi, chỉ không biết A Đường cũng nghĩ như vậy không.

Hoa Tương Dung liếc xéo hắn, khó có được mà cho một ánh mắt tán thưởng.

Chiếc đũa của Đường Đa Lệnh duỗi trên không trung, không biết rớt xuống mâm từ lúc nào, trong ***g ngực tràn ngập đủ loại cảm xúc, có cảm động, có vui mừng, có khó chịu, còn có không biết làm sao…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện