Phương Ninh nhìn về phía vằn thắn thơm ngào ngạt, hình như không có hứng thú lắm, cắn chiếc đũa, hỏi: “A Đường, ngươi nói xem Kim đại ca sẽ thích ta sao?”
Đường Đa Lệnh ho mãnh liệt, cảm thấy vằn thắn vừa ăn vào miệng hình như đều chạy vô lỗ mũi mình hết rồi.
“Câu hỏi này khó trả lời lắm hở?” Phương Ninh có chút ủy khuất nói.
Đường Đa Lệnh rốt cuộc cũng thở gấp một hơi, “Không khó, chỉ là ngươi không nên hỏi lúc ta đang ăn.”
Bộ dạng buồn cười của Đường Đa Lệnh chọc cho Phương Ninh nở nụ cười, “Ha ha, vậy ngươi nói mau, hắn sẽ thích ta chứ?”
Vấn đề này thật sự rất khó trả lời.
“Đương nhiên… là… Ngươi là cô nương tốt, người bên cạnh ngươi sẽ thích ngươi thôi.” Là thích chứ không phải yêu.
Phương Ninh có chút thẹn thùng, “Người như ngươi sao lại nói được lời như vậy chứ? Nhưng ta vẫn rất lo lắng, Kim đại ca xuất sắc như vậy, mà ta văn không tốt, võ không giỏi…”
Lần này đến phiên Đường Đa Lệnh nở nụ cười, “Đại tiểu thư, văn không tốt, võ không giỏi chỉ áp dụng với nam nhân thôi, nữ hài tử chỉ cần hiểu cách giúp chồng chăm con, lo chuyện gia đình là được.”
“Nhưng ta… thích hành hiệp trượng nghĩa…” Phương Ninh càng thêm uể oải, “Ta cũng biết kỳ thật võ công của ta không tốt, mỗi lần có chuyện đều được người khác giúp thu xếp, Kim đại ca đã bị ta làm phiền rất nhiều lần… Ngươi nói xem hắn có thể chán ghét ta lắm hay không.”
Đường Đa Lệnh dở khóc dở cười, “Kim đại ca không phải là người nhỏ mọn như vậy. Hơn nữa, cái này cũng nói rõ ngươi có tâm địa thiện lương, ai chịu lấy một thê tử có tâm địa xấu xa chứ?”
“Ngươi nói là… Ta sẽ là một thê tử tốt?” Trong mắt Phương Ninh lóe ra một đóa hoa hy vọng.
“Ấy…” Đường Đa Lệnh đột nhiên cảm thấy mình rất vô đạo đức, y có thể cho Phương Ninh hy vọng này sao? “Ngươi thật sự rất muốn được gả cho Kim đại ca sao?” Y rốt cuộc không nhịn được, hỏi.
“Đó là chuyện đương nhiên! Từ lúc nhìn thấy Kim đại ca năm bảy tuổi, ta đã quyết định nhất định phải làm thê tử của hắn.” Phương Ninh nói xong mặt lại đỏ, nàng mặc dù là người cởi mở, nhưng thực sự chưa bao giờ nói những lời như vậy trước mặt nam nhân.
Đường Đa Lệnh im lặng, y không biết Phương Ninh thật sự đã yêu Kim Đao Sai, hay chỉ là để thỏa mãn mơ ước lúc nhỏ của mình.
“Phương tiểu thư, ta cảm thấy hôn nhân có quan hệ tới hạnh phúc của một đời người, cho nên nhất định phải thận trọng.” Đường Đa Lệnh nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn phải nói ra. Thời đại này phái nữ không được tự do như thế giới kia của y, tuy quan phủ cũng cho phép ly hôn, nhưng trên cơ bản, trừ khi nữ nhân bị nhà chồng vứt bỏ thì không có cách nào rời đi, cho dù hôn nhân không hạnh phúc.
“Ừ, ta rất thận trọng mà. Chẳng lẽ A Đường cảm thấy Kim đại ca không phải là một người tốt để cưới?”
“A, hắn đương nhiên rất tốt, chỉ là…” Chỉ là hắn thích nam nhân chứ không phải nữ nhân! Đường Đa Lệnh hận không thể vả cho mình một cái, y làm gì thì làm cũng đừng nên quăng mình vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy chứ.
“Ta hiểu ý của ngươi.” Phương Ninh đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng thần sắc lại kiên định dị thường, “Nhưng ta không rõ, nam nhân cùng nam nhân sao có thể cùng nhau cả đời được? Sinh con dưỡng cái, tương nhu dĩ mạt 1, mấy cái này chỉ có nữ nhân mới làm được thôi.”
Đường Đa Lệnh há to miệng, lại không nói nên lời, vấn đề này y nên trả lời thế nào đây?
Phương Ninh lại cúi đầu, cắn môi, “Ta cũng không tin, ta sẽ không bằng những… nam nhân thúi đó.”
Đường Đa Lệnh vẫn không nói gì. Y rất muốn nói với Phương Ninh, cái này không phải chuyện ai hơn ai. Lựa chọn cuối cùng của Quyên Tử, nam nhân già nua nhiều tiền kia tốt hơn y sao chứ?
“Bọn họ đều nói, chỉ cần ta có thể làm một thê tử tốt, một mẫu thân tốt, khiến cho Kim đại ca hiểu được nữ nhân ôn nhu hiền lành thế nào, nhất định có thể lấy được lòng của hắn.” Phương Ninh nhỏ giọng nói, như là đang thị uy, hay cũng như là động viên cho chính mình.
Đường Đa Lệnh biết rõ, bọn họ trong miệng của nàng chính là người nhà của nàng, những người nhà hy vọng Thừa Thiên Môn và Phương gia sẽ có quan hệ thông gia. Nhưng những người này có nhà tâm lý học ở nhà sao? Bọn họ có biết muốn chuyển đổi tính hướng của một người là chuyện khó khăn cỡ nào không?
Y ngẩng đầu nhìn Phương Ninh, chỉ thấy cả khuôn mặt của nàng hồng như hoa đào, lập tức thấy không đành lòng – một nữ hài hoạt bát khoái hoạt như vậy lại bị nhốt trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu, sẽ kết thúc thế nào đây.
“Phương tiểu thư, có một số việc ta vốn không nên nói, nhưng mà… Ta nghĩ hôn nhân là chuyện của hai người, ngươi trước tiên hãy xác định suy nghĩ của Kim đại ca rồi mới quyết định, vậy sẽ tốt hơn. Nữ hài tử vẫn nên tìm nam nhân đối xử tốt với mình.”
Phương Ninh lại ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái, “Kim đại ca đã đồng ý rồi. Cho nên ta nghĩ, trong lòng hắn có lẽ vẫn có ta. Nếu không sao hắn không cưới những nữ nhân khác lại nhất định phải lấy ta?”
“À, hắn đã đồng ý?” Đường Đa Lệnh sững sờ, chẳng lẽ đúng như lời Hoa Tương Dung nói, việc hôn sự này cũng có thể mang đến nhiều chuyện tốt cho Kim Đao Sai, nên hắn sẽ không cự tuyệt?
“A Đường, ngươi có phải không muốn ta gả cho Kim đại ca hay không?” Phương Ninh đột nhiên hỏi.
May là lúc này Đường Đa Lệnh không có ăn cái gì, nếu không nhất định sẽ bị sặc chết.
“Sao lại không muốn? Ta chỉ hy vọng… Hai người các ngươi có thể hạnh phúc.”
“Nhưng mà… Bọn họ đều nói ngươi và Kim đại ca… là quan hệ đó…” Phương Ninh lại cúi đầu xuống, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Đường Đa Lệnh cười khổ nói: “Ngươi không nên nghe người khác nói bậy. Ta và Kim đại ca chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, hắn cũng có rất nhiều bằng hữu vậy mà, không phải sao?”
“Thật sao? A Đường ngươi thật sự sẽ không tranh Kim đại ca với ta sao?” Phương Ninh cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.
“Đương nhiên là không!” Đường Đa Lệnh tức giận muốn lệch mũi, y sao lại lưu lạc đến nỗi phải tranh nam nhân với nữ nhân rồi hả? Nếu để y biết “Bọn họ” là ai, nhất định sẽ ném bọn họ vào phòng Hoa Tương Dung rồi lăn lăn lăn, xong rồi ném vào phòng của Ngọc Liên Hoàn lăn lăn lăn…
“Nhưng Kim đại ca đối xử rất tốt với ngươi, ngươi còn có thể làm vằn thắn… ” Mắt Phương Ninh lại chớp chớp, có chút vui sướng lại có chút nghi ngờ.
“Ây, ngươi còn nhớ A Ngọc không?” Đường Đa Lệnh cũng không muốn bị Phương Ninh xem là tình địch.
“Ừm, là sư đệ của ngươi.”
“Ta còn có một sư đệ nữa, gọi là A Hoa, chúng ta ở cùng một chỗ. Ta nói là… Người ta thích chính là bọn họ, không phải Kim đại ca.” Thật không ngờ, y lại nói ra những lời này dưới tình hình như vậy.
Con mắt Phương Ninh chậm rãi trợn to, miệng cũng chầm chậm mở lớn, “Ngươi thích người vừa rồi? Sao có thể như vậy? Hắn không đẹp mắt như Kim đại ca, lại nhỏ mọn như vậy, sao ngươi lại thích hắn chứ không thích Kim đại ca?”
Đường Đa Lệnh thầm nghĩ ngươi đập đầu xuống đất đi, vị pretty girl này rốt cuộc muốn y làm sao chứ?
“Hắc hắc, có câu châm ngôn nói, cải trắng và cỏ dại đều có điểm đáng