Đường Đa Lệnh mở cửa, bên ngoài là một cái mặt đáng ghét to đùng có chút quen mắt.
“Lý đường chủ? Ngươi tới đây có chuyện gì?” Nhớ tới lần gặp mặt trước, Đường Đa Lệnh có chút run rẩy, bất quá nghĩ tới lần này đứng sau mình là người nhà của mình chứ không phải là Lý đường chủ có chủ định ép bức người hiền, sống lưng lập tức lại thẳng lên.
Sắc mặt của Lý Giáp còn khó coi hơn Đường Đa Lệnh, người chính thức bị thương thân thể liên tiếp trong sự kiện bắt cóc lần này cũng chỉ có mình hắn! Tuy nội công của hắn thâm hậu, nhưng tên Triệu Ất đánh mông hắn còn có nội công thâm hậu hơn, giờ vẫn còn rất đau.
“Ta đến đây đền đồ cho lão bản.” Hắn đưa một cái bọc giấy, trên mặt còn có chút ít mỡ đông.
“Đền đồ cho ta? Cái gì vậy?” Đường Đa Lệnh không nghĩ ra mình từng đòi Lý Giáp bồi thường cái gì, chẳng lẽ là phí tổn thất tinh thần? Thời này mà cũng có cái này hả?
“Móng heo của ngươi đó!” Lý Giáp giận dữ, để đáp ứng yêu cầu móng heo của Đường Đa Lệnh hắn đã mất hết mặt mũi của mình. Ông chủ hàng thịt còn chưa tỉnh ngủ đã bị hắn dựng dậy bắt chặt móng heo, nhưng giờ Đường Đa Lệnh còn dám giả bộ không hiểu chuyện gì, chẳng lẽ lúc trước hắn thật sự bị giăng bẫy đùa giỡn?
Hoa Tương Dung đứng sau lưng Đường Đa Lệnh lập tức cười lạnh, “Thật sự là lạ quá nha, ta còn không biết A Đường có móng heo đó?”
“Đúng vậy, Lý đường chủ đang nói tiếng người sao?” Ngọc Liên Hoàn nhìn chằm chằm chân của Lý Giáp, nói.
Lý Giáp vô thức rụt rụt chân, “Các ngươi…” Hai cái tên sư đệ này của Đường lão bản chẳng những làm việc tâm ngoan thủ lạt, nói chuyện cũng quái gở vậy, so với cái tên Đường lão bản ngu ngu này đúng là không cùng một sư phụ dạy.
“Đừng hiểu lầm, đây đúng là móng heo của ta… Ta nói là ta muốn có móng heo. Tối hôm qua có đi mua… Nhưng lúc đi Thừa Thiên Môn làm khách thì mất mất rồi, cho nên Lý đường chủ cố tình mua đền cho ta đấy.” Đường Đa Lệnh cuối cùng cũng nhớ ra mọi chuyện từ đầu đến đuôi, nhưng trong lòng cũng buồn bực, nhà ai lại bán móng heo sớm vậy ta.
Hai mắt Ngọc Liên Hoàn phóng khí lạnh, A Đường mua móng heo chắc chắn là muốn làm cho bọn họ ăn, có lẽ vốn sẽ là một đêm ăn thật ngon, kết quả lại bị tên đáng chết này phá hủy.
“Hóa ra vị này chính là Lý đường chủ ra mặt ‘mời người’ đây à.” Ngọc Liên Hoàn chậm rãi bước lên một bước.
“Chính là ta, thì sao?” Lý Giáp cũng bước lên trước một bước, hắn nghe ra trong lời nói của Ngọc Liên Hoàn có chứa dã tâm, nhưng hắn là đường chủ của Thừa Thiên Môn, sao có thể sợ sư đệ của một chủ tiệm vằn thánh?
Nhưng mà, hai cái tên sư đệ của chủ tiệm vằn thắn này không phải mới vừa bắt cóc môn chủ phu nhân tương lai dưới mí mắt của Thừa Thiên Môn hay sao? Nghĩ tới đây, Lý Giáp không tự chủ mà lui về sau một bước. Tiêu rồi! Để cho Triệu Ất biết chắc sẽ bị cười chết luôn.
“Ừm, đúng là một hảo hán.” Ngọc Liên Hoàn mỉm cười vỗ vỗ vai hắn.
Lý Giáp hừ lạnh một tiếng, ưỡn ngực, vận nội lực, chuẩn bị nghênh đón nội lực ẩn dấu cực mạnh của đối phương, kết quả phát hiện đối phương thật sự chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ chút, giống như trưởng bối cổ vũ vãn bối vậy, nên mặt mũi lại bị mất thêm lần nữa.
“Đường lão bản ….muốn có móng heo, tại hạ đã đưa tới rồi, nếu không có chuyện gì ta xin cáo từ.” Lý Giáp chắp tay, cho dù còn có việc gì hắn cũng sẽ không ở lại, hai cái tên nam nhân tính tình kì quái này khiến cho lòng của người đối diện không được yên, vẫn là các huynh đệ tục tằng của Thừa Thiên Môn là có thể tin tưởng một chút.
“Không có gì, không có gì! Lý đường chủ đi thong thả.” Đường Đa Lệnh còn hoảng hốt hơn Lý Giáp, ai biết hành động vừa rồi của Ngọc Liên Hoàn kia là làm cái gì. Nếu hai người này thực sự bắt đầu hung ác muốn tiền *** hậu sát Lý đường chủ, vậy thì phải làm sao giờ?
Sau khi Lý Giáp rời đi, Hoa Tương Dung mới mở miệng nói: “A Đường, ngươi sợ cái gì? Đối với cái tên này căn bản là không cần mềm lòng.” Nếu không phải Đường Đa Lệnh lại cường điệu lần nữa là không thể để thân phận bị bại lộ, hắn thật muốn một chưởng đánh chết Lý Giáp luôn rồi.
“Đã làm chuyện hạ lưu như thế, còn dám ra vẻ ta đây có lý chẳng sợ mà tới tận cửa đưa móng heo, ta thấy nghiêm trị trong lời của Kim môn chủ cũng không nặng lắm nhỉ.” Ngọc Liên Hoàn phủi tay nói.
“Rất nặng, rất nặng đó, bị đánh đến nỗi không đứng dậy được, ta tận mắt thấy mà.” Đường Đa Lệnh nhanh chóng kêu oan giùm Kim Đao Sai và Lý Giáp, “A, A Ngọc à, vừa rồi một chưởng kia của ngươi đập lên người Lý đường chủ kia không có gì gian trá chứ.”
Ngọc Liên Hoàn ha ha cười, “Không phải chỉ là vỗ vỗ chút thôi sao, còn có thể gian trá gì chứ?”
Đường Đa Lệnh không tin Ngọc Liên Hoàn làm chuyện không có ý nghĩa như vậy, liền nhìn về phía Hoa Tương Dung, muốn tìm đáp án từ hắn —- hai người này không phải rất thích giúp nhau phá hoại sao?
Hoa Tương Dung lại không cho là đúng, cười cười, “Gậy ông đập lưng ông, đây là đạo lý mỗi người trên giang hồ đều minh bạch.”
“Gậy ông đập lưng ông?” Đường Đa Lệnh cũng hiểu cái đạo lý này, nhưng nhất thời nghĩ mãi không rõ “đạo” này là chỉ cái môn đạo gì.
Lý Giáp đánh lén một cái sau lưng y, nhưng Ngọc Liên Hoàn không thể nào làm được cái này; Lý Giáp cho người bắt cóc y, nhưng Ngọc Liên Hoàn cũng không thể diễn lại trò cũ; Lý Giáp còn cho người ta hạ mị dược trên người y…
“A! Ngươi dám hạ dược trên người hắn! Vẫn là… Cái này không thể được!” Đường Đa Lệnh vừa kịp phản ứng liền muốn lao ra khỏi cửa, đi cảnh cáo Lý Giáp, nhưng lại bị Ngọc Liên Hoàn nắm chặt.
“A Đường, ngươi rốt cuộc là người của ai?” Ngọc Liên Hoàn trầm mặt hỏi.
Đường Đa Lệnh nhìn hắn và Hoa Tương Dung sắc mặt cũng khó coi y chang nhau, “Đương nhiên, đương nhiên là người của các ngươi… Nhưng đây là hai việc khác nhau mà! Các ngươi hạ dược trên người Lý đường chủ, cái này là thủ đoạn hạ lưu!” Lời này vừa nãy Ngọc Liên Hoàn mới tự nói ra đó.
Ngọc Liên Hoàn trái lại cười cười, “Ta toàn học thủ đoạn hạ lưu ở Triêu Thiên các, hơn nữa ta cũng không phải là đệ tử danh môn gì, dùng cũng không sao. Đúng không, Hoa các chủ?”
“Hừ, hóa ra ngươi thực sự bị người ta hạ mị dược. Ngươi xác định Kim Đao Sai thật sự không có đụng vào ngươi?” Hoa Tương Dung lại quan tâm vấn đề khác.
“Đương nhiên không có! Các ngươi sao lại so đo cái vấn đề nhàm chán này nữa vậy?” Đường Đa Lệnh lại tức giận.
“Chúng ta