Đường Đa Lệnh không thu thập nữ trang châu báu gì, chỉ cầm chút tiền, đi tới trước nhà tiểu nhị A Khánh, nói với hắn mình có chuyện phải rời khỏi Lâm Dương, Đoạn Bối Sơn sẽ không buôn bán gì nữa, cũng đưa cho hắn chút tiền để hắn sống tạm thời qua ngày.
Sau đó, y lắc lắc lư lư đi tới cửa thành. Y sẽ không quay về Thừa Thiên Môn cầu Kim Đao Sai che chở, cũng không hề muốn nhìn thấy hai người làm lòng y bị thương. Có lẽ ông trời để y xuyên việt tới thế giới này là để cho y phiêu bạt một mình.
Ra khỏi thành Lâm Dương, Đường Đa Lệnh chọn đại một con đường, đói bụng thì mua cơm ăn, khát thì mua nước uống, mệt thì tìm nhà trọ ở, cứ như ý nghĩa cuộc đời cũng chỉ còn lại những thứ này.
Hôm đó, Đường Đa Lệnh đi tới một thành phố mới. Ở đây không được phồn hoa như Lâm Dương, nhưng lại khá an bình, ngay cả lòng của Đường Đa Lệnh cũng an bình hơn lúc trốn đi nhiều.
Y nghĩ, có lẽ chính mình cũng nên dừng lại nghĩ một chút về con đường sau này của mình, một người ở dị giới cũng phải nỗ lực để sống sót chứ.
Y tìm một khách *** để trọ lại, lúc ăn cơm xong, khi đi về phòng nghỉ ngơi, trên hành lang, chợt thấy trong căn phòng bên cạnh có một bóng người quen thuộc.
“Phương tiểu thư?” Đường Đa Lệnh kinh ngạc, không khỏi kêu lên.
Người nọ đúng là Phương Ninh sắc mặt khỏe mạnh hồng hào, lúc nàng nhìn thấy Đường Đa Lệnh cũng có vẻ mặt kinh ngạc, trong ánh mắt còn có chút hoảng hốt.
“A Đường, ngươi sao lại ở đây?”
“Ta… đi du lịch bụi.”
“Đi du lịch bụi? Vậy Đoạn Bối Sơn của ngươi giờ phải làm sao?”
Đường Đa Lệnh giả bộ cười hai tiếng, “Không có người làm thì dừng buôn bán thôi. Mỗi ngày đều bận rộn buôn bán nên mệt lắm, cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
“A, vậy….hai sư đệ kia của ngươi cũng tới sao?” Nhắc tới hai người từng bắt cóc mình, thần sắc của Phương Ninh có chút mất tự nhiên.
“A, bọn họ… không tới.”
“Bọn họ còn ở lại Lâm Dương sao?” Sắc mặt của Phương Ninh có chút kỳ lạ, như thả lòng, lại như khẩn trương.
“Bọn họ à… Lúc này ta cũng không rõ..” Bọn họ còn ở lại Lâm Dương sao? Không, tốt nhất là không phải! Nếu lúc này còn ở lại Lâm Dương, thì chắc chắn sẽ rơi vào trong tay Thừa Thiên Môn rồi.
Phương Ninh cúi đầu xuống, không biết suy nghĩ gì, hoàn toàn khác với với sự hoạt bát ngày xưa của nàng. Nhưng Đường Đa Lệnh còn đang nghĩ tới Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn nên không chú ý tới sự thay đổi của Phương Ninh. Hơn nữa, y cũng không muốn dừng đề tài trên người mình, miễn nói ra gì đó lộ liễu, liền hỏi, “Sao ngươi cũng tới đây?” Lúc này không phải Phương Ninh nên ở nhà chuẩn bị cho hôn sự của mình sao?
“Ta…” Phương Ninh đang muốn nói, chợt nghe tiếng người truyền tới phía xa xa, không khỏi nhăn mày, “Chúng ta vào phòng nói đi.” Sau đó không giải thích gì đã kéo Đường Đa Lệnh vào phòng của mình.
Vào phòng, Phương Ninh hỏi ngược lại: “Vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?”
“Ai, ta hỏi sao ngươi cũng ở đây?”
“À, ta… cũng đi du lịch bụi.”
“Đi du lịch bụi?” Đường Đa Lệnh nghi ngờ nhìn tình trạng trong phòng một cái, chỉ thấy một bao quần áo. “Ngươi cũng đi một mình?” Trong trí nhớ, bên người Phương Ninh luôn có các loại người như vú em, quản gia, nha hoàn, tùy tùng xung quanh, hành lý sao có thể đơn giản như vậy?
“Ha ha, đúng vậy đó.”
“Ờ, hóa ra ngươi bỏ nhà đi bụi.” Đường Đa Lệnh bừng tỉnh đại ngộ, niên đại này làm gì có đạo lý một thiên kim đại tiểu thư đi ra ngoài du lịch một mình chứ.
“Nói bậy, ta không có bỏ nhà đi bụi, ta đi hành tẩu giang hồ, hành nghiệp trượng nghĩa, sao có thể mang theo vú em và nha hoàn chứ?” Phương Ninh có chút nóng nảy, “Ta cũng không có lừa ngươi, giải quyết chuyện này xong xuôi thì ta sẽ quay về.”
“Nhưng ngươi không bao giờ hành tẩu giang hồ một mình cả.” Đường Đa Lệnh khoanh tay, cái trò xiếc này của tiểu cô nương làm sao giấu diếm được y.
“Ta…” Phương Ninh không phản đối. Khi nàng đi ra ngoài không phải có hộ vệ đi theo thì cũng có Kim Đao Sai bảo vệ, thật sự đây đúng là lần đầu tiên tự đi một mình. Tuy trước kia nàng cũng muốn làm một hiệp khách cô độc tiêu sái, nhưng lúc này bỏ nhà đi lại có nguyên nhân khác.
Thấy Phương Ninh bị mình hỏi không trả lời được, Đường Đa Lệnh cười nhẹ, “Được rồi, mặc kệ ngươi muốn bỏ nhà đi bụi vì lý do gì, đi lâu như vậy cũng đủ rồi. Vẫn nên về sớm đi, đừng để người nhà lo lắng.” Chỉ có người không có nhà để về như y mới biết được về nhà là chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Phương Ninh tức giận tới dậm chân, “Ta đã nói rồi, ta đang hành tẩu giang hồ, không phải bỏ nhà đi bụi!”
“Được được được, coi như là ngươi hành tẩu giang hồ. Thế nhưng nên để sau này hành tẩu, giờ không phải ngươi nên ở nhà chờ làm tân nương tử sao?”
Nhắc tới hôn sự của mình, sắc mặt của Phương Ninh biến hồng, “Còn sớm mà. Kim đại ca bận quá, nên hôn kỳ được định ở tháng 8, cũng không thể để ta ở nhà chờ luôn chứ. Hơn nữa…” Sắc mặt nàng thay đổi, “Ở nhà lại phải nghe những thứ ta không muốn nghe…”
“Ha ha, có phải cha mẹ ngươi muốn dạy ngươi làm sao để trở thành một tân nương tử cho xứng đáng hay không, mấy quy củ kia đúng là có hơi khó khăn với ngươi.” Đường Đa Lệnh thật sự không tưởng tượng được cô gái đáng yêu trước mắt này làm sao biến thành một phụ nữ đoan trang được, liền không kiềm được mà trêu ghẹo một chút.
“Không, không phải như vậy…” Sắc mặt Phương Ninh lại có chút kỳ lạ, “Tóm lại, A Đường, ngươi phải tin tưởng ta, những chuyện kia ta không muốn làm, cũng sẽ không làm.”
Đường Đa Lệnh có chút không hiểu gì hết, nhưng y biết trong đại gia tộc chắc chắn có chút bí mật không muốn người ngoài biết, liền nghe theo lời của Phương Ninh gật nhẹ đầu, “Đúng thế, chuyện mình không muốn làm thì đừng miễn cưỡng.”
Y chợt nghĩ tới, Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn căn bản không muốn trải qua đoạn thời gian yên tĩnh như nước như thế, mình lúc đó chẳng phải cũng miễn cưỡng bọn họ đó sao? Cho nên, rời khỏi bọn họ là không sai. Chỉ là, rời đi trong thời điểm nguy cấp nhất của bọn họ, nên trong lòng luôn có chút áp lực.
“Ai, không nghĩ tới mấy chuyện không vui này nữa.” Phương Ninh lắc đầu, “A Đường, tiếp theo ngươi muốn đi đâu?”
“Ta? Ây, chưa nghĩ ra nữa, thật ra đi đâu cũng không sao cả.”
“Ngươi đúng là đi du lịch bụi thật, ngay cả chuyện mình muốn đi đâu cũng không biết.” Phương Ninh có chút bất mãn, nhăn mũi.
Đường Đa Lệnh bất đắc dĩ cười cười.
“Nếu ngươi đã nói đi đâu cũng không sao, vậy không bằng đi tới núi Quỳnh với ta đi.” Phương Ninh đang vui mừng vì tìm được bạn đi chung lại đổi sắc mặt tiếp,