Sau một giấc ngủ thoải mái, nửa đêm không tỉnh một cái, cả mơ cũng không có một giấc, chỉ là lúc gần tỉnh lại, Đường Đa Lệnh nghe thấy tiếng khóc thút thít của một nữ nhân.
“Ai vậy..” Y lẩm bẩm một tiếng mơ hồ không rõ.
“A Đường! A Đường rốt cuộc ngươi cũng tỉnh!” Tiếng thút thít nỉ non của nữ thân kia biến thành tiếng kêu vui mừng.
Rốt cuộc là ai vậy? Đường Đa Lệnh chậm rãi mở mắt ra, trước mắt hiện lên một dung nhan nước mắt rơi như mưa.
“Phương tiểu thư, sao ngươi ở trong phòng ta?” Đường Đa Lệnh chú ý thấy Phương Ninh đầu tóc rối bù chỉ mặc áo trong màu trắng thì lại càng hoảng sợ, đang muốn đứng lên lùi ra xa một chút, thì lại phát hiện tứ chi mềm nhũn, cứ như mới bị bệnh nặng một trận vậy.
“Chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Y rốt cuộc cũng thấy rõ mình không phải nằm trên giường trong ***, mà đang nằm trên mặt đất trong một nhà tù.
Phương Ninh từ trong nước mắt lộ ra tiếng cười, “Ngươi vậy mà lại ngủ tới giờ mới tỉnh, rốt cuộc là do dược trên người ngươi quá mạnh, hay ngươi thật sự ngủ thành heo rồi!” A Đường ngủ luôn không tỉnh đúng là làm nàng sợ hãi.
“Dược gì? Chẳng phải chúng ta đang ngủ trong *** sao? Tiểu Đông và Tiểu Nam đâu?”
“Hừ, ta thấy ngươi đúng là ngủ ngu luôn rồi. Vẫn còn chưa rõ sao? Chúng ta bị hai tên tiểu quỷ kia chơi cho một trận rồi!” Phương Ninh tức giận bứt một nhúm cỏ trên mặt đất.
“Gì mà bị bọn chúng chơi một trận? Phương đại tiểu thư ngươi nói rõ một chút được không?” Đường Đa Lệnh rốt cuộc cũng ngồi dậy, kéo y phục trên người, dùng sức dịch chuyển ra xa.
“Tối qua Lý Tiểu Đông có phải cho ngươi ăn gì đó hay không?”
Đường Đa Lệnh nghĩ nghĩ, “Nó có rót một chén trà cho ta, chẳng lẽ có vấn đề gì?” Đường Đa Lệnh cảm thấy không có khả năng. Y dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của huynh đệ Lý Tiểu Đông, dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé.
“Ta biết ngay mà!” Phương Ninh lại bứt mạnh một nhúm cỏ. “Tiểu quỷ Lý Tiểu Nam kia cũng rót cho ta một chén trà, đáng ra ta không nên uống. Lúc ta uống hết đã phát giác có gì không đúng, nhưng lại cảm thấy sao một đứa bé có thể làm hại ta được nên cũng không để ý nhiều. Nhưng không ngờ được…”
“Không thể nào. Bọn nó sao phải hại chúng ta? Chúng ta đã cứu bọn nó, còn chấp nhận sẽ chăm sóc tốt cho bọn nó sau này mà.” Trong lòng Đường Đa Lệnh đột nhiên khẽ động, “Trừ phi…”
Y nhớ tới, ở kiếp trước trong thành phố đâu đâu cũng thấy những đứa trẻ với danh nghĩa là ăn xin, đa số chúng đã bị bọn tập đoàn lừa đảo gạt tiền. Nên, giải thích duy nhất là, huynh đệ Lý Tiểu Đông cũng bị người ta khống chế, có chủ tâm lừa gạt y và Phương Ninh.
“Là bẫy! Nhất định là một cái bẫy!” Phương Ninh ảo não kêu lên, “Ta đã thấy kỳ quái rồi, núi Quỳnh là nơi lão tổ Tề Thiên hiển linh, sao có người có thể làm chuyện thương thiên hại lý như thế này dưới mắt ngài chứ, chuyện này đúng là để chúng ta mắc câu mà! Kim đại ca đã sớm nói, hành tẩu giang hồ nhất định phải cảnh giác với nữ nhân, lão nhân và tiểu hài tử, sao ta lại quên được chứ?”
Đường Đa Lệnh không chê cười cách làm theo lời Gia Cát Lượng của Phương Ninh, y biết rõ, với một cô gái có tấm lòng hiệp nghĩa như thế này, bị người ta lấy oán trả ơn và bị người ta lừa gạt đều là đả kích rất lớn.
Về phần y, đã trải qua sự phẫn nộ lúc ban đầu và nỗi thất vọng sau này, lòng cũng đã dần bình tĩnh lại. Tới giờ, y vẫn không thể liên kết hai đứa trẻ hồn nhiên kia với cái âm mưu này, hơn nữa y tin rằng, Lý Tiểu Đông hỏi y tại sao không đem theo bọn nó, điều đó có nghĩa là nó thật sự muốn thoát khỏi sự khống chế của đám người kia.
Đây chẳng qua là hai đứa trẻ nhỏ yếu, tuy bọn nó đã dùng chính sự nhỏ yếu của mình để lừa gạt người có thiện ý như bọn họ, nhưng đây không phải là chuyện bọn nó có thể tự quyết định, những người lớn đã huấn luyện và khống chế tụi nhỏ nhất định đã rất âm hiểm và tàn nhẫn.
“Ai, chắc chắn lại muốn tống tiền Phương gia chúng ta rồi. Thật xin lỗi, A Đường, đã liên lụy tới ngươi. Bất quá ngươi đừng lo lắng, cha ta trả tiền là chúng ta sẽ không sao đâu. Hừ, đợi sau này Kim đại ca tới dạy dỗ bọn hắn một trận, dám bắt cóc ta.” Là đại tiểu thư của Phương gia Tần Xuyên, với nhiều người Phương Ninh chính là một cái mỏ vàng.
Đường Đa Lệnh có một dự cảm, cái âm mưu này là hướng về y. Có lẽ là ngay từ giây phút y xuyên việt về đây, nhân sinh lần thứ hai của y nhất định sẽ không bằng phẳng. Từ suy luận ở trên mà nói, Phương Ninh mới là người bị y liên lụy, mà ngay cả hai đứa trẻ kia cũng vậy.
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, chuyện còn chưa rõ, có lẽ toàn bộ chỉ là một hiểu lầm. Ví dụ như… Bọn họ bắt nhầm người… Hoặc là, đây chỉ là một trò đùa…” Đường Đa Lệnh nói lộn xộn an ủi Phương Ninh.
“Ngươi sao vậy?” Phương Ninh kì quái nhìn Đường Đa Lệnh, A Đường tuy không phải là anh hùng hảo hán như Kim đại ca, nhưng không lẽ lại sợ tới như vậy sao.
Đường Đa Lệnh không trả lời nàng, dùng cả hai tay và chân bò tới bức tường ở đằng sau. Bò tới nhìn hồi lâu, sau đó thở dài một tiếng rồi ngồi co quắp trên mặt đất.
“A Đường, ngươi rốt cuộc bị gì vậy?” Phương Ninh hơi sợ, nàng cũng không muốn đối mặt với cái chỗ đáng sợ này một mình.
“Bọn họ không phải tới vì ngươi đâu, mà tới vì ta đấy.” Xác thực mà nói, là nhắm vào Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn. Vì phòng giam này là căn phòng mà y đã bị giam lúc xâm nhập vào Triêu Thiên Các, trên tường còn có vết cắt y khắc để ghi nhớ thời gian.
Để y vào thăm lại chốn xưa, đây rốt cuộc là do đối phương vô tình hay là đang trêu đùa y đây?
Đường Đa Lệnh cảm thấy trên người càng thêm không có sức, y như đang ở trong , như lúc bị Triệu Mẫn cho cao thủ của lục đại môn phái dùng mười hương nhuyễn cân toán. Trên thực tế, dù không bị ám toán, y cũng trốn không thoát. Lúc trước y cũng phải nhờ vào sự “trợ giúp” của Ngọc Liên Hoàn đó thôi.
Nhớ tới hai người kia, lòng Đường Đa Lệnh lại chua xót một hồi. Trong lòng cũng không rõ là đang hi vọng bọn họ tới cứu y hay là hi vọng họ đừng tới nữa.
“A Đường, ngươi nói gì? Ngươi biết đối phương là ai rồi sao?” Phương Ninh cũng chầm chậm bò tới. Tuy hiện tại quần áo hai người đều không chỉnh tề, nhưng nàng cảm thấy dựa vào Đường Đa Lệnh gần một chút vẫn an tâm hơn.
Đường Đa Lệnh nhẹ gật đầu, “Triêu Thiên Các, ngươi