“Triêu Thiên Các nghèo lắm sao? Nghèo tới nỗi không cho ta nổi một bộ y phục hay là một cái mền sao chứ?” Phương nữ hiệp đứng đầu giang hồ vì bị trúng kế mà ngồi ôm mình thành một đống, tựa vào góc tường ở nhà tù. Nàng không phàn nàn vì thẹn thùng, mà là vì lạnh.
“Chịu đi, chờ Kim đại ca tới là không sao rồi.” Đường Đa Lệnh cũng không khá hơn gì, không thể nào vận nội công để bớt lạnh.
“Bọn họ không phải là không biết tung tích của chúng ta, sao lâu rồi mà vẫn không có người tới?” Nhắc tới Kim Đao Sai, Phương Ninh lại thêm phàn nàn.
“Giờ mới qua 7 ngày mà thôi, có lẽ họ mới biết tung tích chúng ta. Sau đó thì cũng phải chuẩn bị một chút mới có thể tới cứu chúng ta chứ.” Đường Đa Lệnh kiên nhẫn an ủi Phương Ninh, dù lòng y cũng nóng như lửa đốt — y cũng không chắc nguyên nhân như thế nào.
“Còn chuẩn bị cái gì nữa? Mang người xông tới luôn không được sao?” Phương Ninh bất mãn với tính cẩn thận của Kim Đao Sai, chẳng lẽ không biết nàng đang ở đây chịu khổ sao?
“Ây, Triêu Thiên Các dù sao cũng là môn phái lớn trong võ lâm, đâu phải là ổ kiến mà muốn xông vào thì xông?” Đường Đa Lệnh đột nhiên đồng tình với Kim Đao Sai, “Hơn nữa, chúng ta còn ở trong tay bọn họ, dù sao cũng cần phải có một sách lược vẹn toàn mới được. Ngươi không hy vọng bọn Kim Đao Sai tới đây chỉ lo tiêu diệt Triêu Thiên Các mà không để ý gì tới an nguy của chúng ta chứ.”
Phương Ninh hé miệng, không nói gì nữa, nàng đương nhiên không mong hai người sẽ bị thương trong trận chiến của Thừa Thiên Môn và Triêu Thiên Các, nhất là nàng, nhất định phải trở về không có một vết thương.
Nghĩ tới không một vết thương gì, trong lòng Phương Ninh đột nhiên lo sợ. “A Đường, trước khi Kim đại ca tới cứu chúng ta, tên Hạ cô Phong kia… có định làm gì chúng ta không?”
“Ha ha, đương nhiên là không, hắn còn muốn lợi dụng chúng ta làm mồi dụ những người kia nên sẽ không để chúng ta bị thương dễ dàng vậy đâu.” Đường Đa Lệnh cho rằng Phương Ninh nói “làm gì” là giết bọn họ, nên vội vàng cười an ủi.
“A Đường, ta, ta nói làm gì tức là… Bọn họ có khi nào bắt nạt nữ nhân hay không…” Phương Ninh nửa xấu hộ, nửa sợ hãi, giọng cũng lạc đi đôi chút.
Đường Đa Lệnh sửng sốt một chút, “Chắc là… Không đâu. Ta nghe nói Hạ các chủ kia thích nam nhân mà.” Kỳ thật y cũng không biết Hạ Cô Phong có thích nam sắc hay không, nhưng giờ cũng chỉ có thể nói vậy cho Phương Ninh yên tâm.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Phương Ninh quả nhiên yên lòng, lần đầu tiên cảm thấy nam nhân thích nam nhân cũng không phải là chuyện xấu. Nhưng nàng lập tức phát hiện mình đã nói sai.
“Thật xin lỗi, A Đường, ý ta là.. chuyện này thật sự không tốt…” Nếu Hạ Cô Phong không thích làm nhục nữ nhân, thì mình chắc chắn an toàn, nhưng A Đường thì sao? Nếu y bị Hạ Cô Phong làm nhục, mình sao có thể trả y lại cho Kim đại ca chứ?
“Ha ha, ngươi nghĩ lung tung gì đó. Mấy người có quyền thế thế kia nhất định có không ít người ở đằng sau nguyện ý làm với hắn, sao có thể có hứng thú với một phạm nhân vừa xấu lại vừa bẩn như ta chứ?” Đường Đa Lệnh cũng rất xấu hổ, một đại nam nhân như y lại thảo luận cùng một khuê nữ mới lớn ai là người dễ bị làm hơn.
“Đúng vậy, đúng vậy… Á, ý ta là, A Đường, ngươi không xấu…”
Đường Đa Lệnh cười ha ha, trong lòng lại thấy không ổn. Y vốn chỉ lo sống chết của mình nên không ngờ tới điểm này, nhưng nghe qua lời của Phương Ninh cũng không tự chủ được mà thấy lo cho trinh tiết của mình.
Hạ Cô Phong đương nhiên sẽ không có tình thú gì với mình, nhưng có khi nào hắn vì Ngọc Liên Hoàn mà cố ý tra tấn mình không? Tuy Hạ Cô Phong có thể nhẫn tâm giết Ngọc Liên Hoàn, nhưng một người lòng dạ hẹp hòi như hắn chỉ sợ không thể tha thứ dễ dàng cho chuyện Ngọc Liên Hoàn lợi dụng hắn rồi lại thật lòng thích mình.
Đường Đa Lệnh vô thức kéo chặt dây lưng quần, y đột nhiên rất nhớ Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn, nếu thật phải thất thân cho Hạ Cô Phong hay là người nào khác, y tình nguyện bị Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn làm 100 lần.
“A Đường, những người khác thì sao? Bọn họ cũng thích nam nhân sao?” Phương Ninh nhớ tới Mạnh đường chủ có một đôi mắt khiến người ta chán ghét đã nhận ra A Đường, còn có một hắc y nhân khác, dù không nhìn mình chằm chằm nhưng thật sự đã từng quan sát mình.
“Chuyện này..” Chuyện này sao y biết được chứ? Hơn nữa, nếu ai ở Triêu Thiên Các cũng thích nam nhân, vậy không phải y càng gặp nguy hiểm hơn sao?
“Phương Ninh ngươi đừng lo lắng, nếu thật sự có người muốn bắt nạt ngươi, ta nhất định sẽ liều mạng với hắn!” Đường Đa Lệnh cắn răng, kiên quyết nói.
“A Đường, ngươi thật sự là người tốt.” Phương Ninh ngẩng mặt, hai mắt ướt át. Nàng tin Đường Đa Lệnh nói thật, dù hiện giờ cả một người đứng canh y cũng đánh không lại, nhưng y nhất định sẽ liều mạng với người xấu để bảo vệ nàng.
“Không đâu…Thật ra…” Thật ra y cũng chỉ hô khẩu hiệu vậy thôi, y giờ có thể làm gì được đây?
“A Đường, ngươi thật sự rất thích hai tên xấu xa Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn kia sao?”
“Bọn họ cũng chỉ vì bị cuộc sống bức bách mà thôi, không phải là người xấu thật đâu.” Đường Đa Lệnh nhẹ nhàng biện hộ.
Phương Ninh lại khinh thường bĩu môi, “Nếu so với ngươi thì bọn họ là người xấu. Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi thật sự chỉ thích bọn họ thôi sao?”
Đường Đa Lệnh vốn không muốn trả lời vấn đề này, nhưng nghĩ lại, bây giờ thật không biết có thể thoát khỏi hiểm cảnh hay không, không biết có thể còn sống mà gặp lại hai người kia hay không, có lẽ thật sự không có cơ hội cho họ biết lòng mình nữa rồi.
“Ta nghĩ…là vậy…” Y vẫn có chút không xác định được mình có phải là… một người đồng tính thật sự hay không, nhưng giờ phút này, y thật sự có chút hối hận không nói rõ ràng cho hai người kia, y thích bọn họ.
“Chuyện này không công bằng!” Phương Ninh đột nhiên kêu lên, “A Đường, ngươi tốt như vậy, đáng ra phải ở cùng với một cô gái tốt, ngươi bảo vệ nàng, nàng chăm sóc ngươi, cuộc sống như