“Nha đầu ngốc, hai người đó chỉ tới đây nhìn xem, không có ý định mua. Bọn họ sẽ đi quanh nơi đây vài vòng, chờ xem cá nhà ai chết thì mới ra tay.”
Lê Giang đã nhìn rất nhiều cảnh tượng này rồi, nên chẳng còn lạ lùng gì nữa. Rốt cuộc cá sống có thể bán được năm đồng bối một cân, nhưng cá chết chỉ có thể bán được ba đồng bối, những đại nương tính toán tỉ mỉ này tự nhiên sẽ tình nguyện hao phí một chút thời gian để mua cá chết.
“Được rồi, cứ để phụ thân ở chỗ này bán cá, Tương Nhi ngươi lấy tiền đi mua nửa cân mỡ béo về, buổi tối sẽ cho ngươi rán tóp mỡ ăn. Còn nữa, mua thêm năm cân ngô mang về đây.”
Mỡ lá giá mười hai đồng bối một cân, ngô giá ba đồng bối, Lê Giang có chút tiếc nuối lấy ra 22 đồng bối đặt vào tay nữ nhi
“Còn thừa lại một đồng bối, ngươi giữ lấy, xem có thể mua được gì không.”
Thoạt nhìn chỉ cho một đồng bối có chút keo kiệt, nhưng hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được như vậy thôi. Ngày thường nữ nhi của hắn rất hiểu chuyện, chẳng bao giờ yêu cầu hay xin xỏ bất cứ thứ gì, nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng nữ nhi đã làm việc rất vất vả. Chẳng mấy khi hôm nay mới kiếm được một chút tiền lời, hắn vẫn có thể bỏ ra được một đồng bối.
Lê Tương tỏ ra rất vui vẻ cầm tiền rời đi, sau đó dựa theo ký ức đi tới trước một tiệm bán thịt ở vị trí xa nhất. Tiệm bán thịt này bán rất chạy, tới thời điểm này đã bán gần hết cả sạp rồi, mỡ lá cũng chỉ dư lại một miếng nho nhỏ. Chỗ mỡ lá này chỉ vừa vặn được ba lạng, như vậy khiến cho nàng rơi vào một tình thế hơi xấu hổ một chút.
Mua xong ba lạng mỡ lá này, tiền thừa trong tay nàng lại không đủ mua chút thịt nào nữa, đã vậy, ông chủ cũng không có tiền lẻ. Nhưng nếu mua hai đồng bối, thì ông chủ người ta lại không đồng ý chia nhỏ miếng mỡ kia ra. Đang trong lúc do dự không biết nên giải quyết chuyện này thế nào thì ông chủ kia mở miệng: “Tiểu nha đầu, nếu
không thì như vầy đi, chỗ mỡ lá này cho ngươi. Ở đây ta còn còn thừa một bộ tim phổi heo, cả tim phổi và mỡ lá, ta tính ngươi sáu đồng bối, có được không? Mấy thứ này cầm đi làm mồi câu rất chuẩn đấy, ngươi nhìn xem, bao nhiêu là thịt.”
Chỉ cần ngửi được một chút mùi tanh từ trên người nàng, ông chủ bán thịt đã nhận ra nha đầu trước mắt này là một tiểu cô nương làm việc trên thuyền đánh cá. Thấy nàng còn nhỏ tuổi, nên mới muốn lừa gạt một chút, đẩy toàn bộ chỗ tim heo phổi heo này cho nàng.
Bình thường tim heo, phổi heo có vị rất tanh, căn bản không có người mua, hắn đều phải vứt cho bạn bè thân thích mang về cho chó ăn, nếu có thể bán cho tiểu cô nương này với giá tốt, tự nhiên hắn cực kỳ hài lòng.
“Ông chủ! Cho ngươi, đây là sáu đồng bối!”
Lê Tương trăm triệu không nghĩ tới còn có thể nhặt được chuyện tốt bậc này. Tim heo phổi heo bổ dưỡng mà giá lại rẻ như vậy, nàng mang về vừa lúc có thể hầm một nồi canh tim heo cho nương bồi bổ. Nếu nàng nhớ không lầm, hồi năm ngoái nguyên thân có hái được một ít đài sen mang về nhà, khả năng trong nhà còn chút hạt sen.
Canh tim heo hạt sen, vừa bổ máu lại dưỡng tâm an thần, là món ăn thích hợp nhất cho nương.
Hôm nay vận khí cực kỳ nồng đậm nha!
Sau khi mua xong mỡ lá, Lê Tương lại qua tiệm lương thực mua năm cân ngô. Nàng thật cẩn thận nhìn xuống dưới, ngoại trừ ngô trên tay nàng, trong cửa hàng còn kê vàng, đậu nành, đậu đỏ… vân vân…
Đậu nành và ngô đồng giá, đậu đỏ và đậu xanh có giá bốn đồng bối một cân, kê vàng lại đắt hơn một chút, một cân có giá năm đồng bối, trước mắt nhà nàng ăn không nổi loại lương thực này.
Chẳng qua kê vàng nấu lên lại không ngon bằng ngô, nên chỗ ngô này cũng rất không tồi.
Truyện convert hay :
Tà Vương Truy Thê