“Hỏng bét, là cảm giác động tâm.”Tháng mười một, Hoắc Yên đến nhận tiền lương, sau đó liền xin nghỉ việc ở nhà ăn.
Cô đồng ý với Phó Thời Hàn chỉ làm một tháng, sau đó sẽ nghỉ việc, đây không phải là kế tạm thời đối phó, mà cô đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được, đó là nguyên tắc trước giờ của cô.
Phó Thời Hàn đương nhiên hiểu rõ, cho nên anh vô cùng tin tưởng Hoắc Yên.
Lúc cô rời đi, các chú các dì trong nhà ăn đặc biệt không nỡ. Bởi vậy mỗi ngày khi đến mua cơm, bọn họ đều sẽ bỏ thêm cho cô rất nhiều đồ ăn, luôn nói cô quá gầy, sợ cô ăn không đủ no.
Khi không còn làm việc ở nhà ăn nữa, Hoắc Yên rất lo lắng cho mấy con mèo con chó con bị bỏ rơi cô đang chăm sóc, vì thế cô đành phải nhờ Hứa Minh Ý giúp cô để lại một chút đồ ăn thừa.
Trước kia Hứa Minh Ý luôn nhắc đi nhắc lại lời nhàm chán kiểu “Hỗ trợ thanh toán chuyển khoản qua WeChat”, lại không ngờ lần này, anh ta rất thoải mái đồng ý.
“Sao không thu phí của tôi vậy nè?” Hoắc Yên nhận túi anh ta đưa, bên trong là đồ ăn thừa nóng hổi.
“Chó mèo trong trường cũng là sinh mệnh, sinh mệnh đều bình đẳng, thế mà cô lại dùng tiền bạc để đong đếm.” Hứa Minh Ý khinh bỉ nói: “Đồ tục khí.”
Hoắc Yên: “…”
Cạn lời.
Cô rời đi không bao lâu, Tô Hoàn liền tới trước cửa nhà ăn, nhìn Hứa Minh Ý nhẹ nhàng cười một tiếng: “Anh trai hòa thượng, Hoắc Yên đâu?”
Được thấy bốn chữ anh trai hòa thượng, cái thìa trong tay Hứa Minh Ý run lên, giương mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt như gió xuân của Tô Hoàn.
Tô Hoàn rất xinh đẹp, máy tóc đen nhánh xõa ngang vai, làn da cực kỳ mịn màng, khuôn mặt tinh tế dưới ánh đèn càng thêm trắng hồng, các đường nét trên mặt trong suốt động lòng người.
Hứa Minh Ý rũ mắt xuống, lông mi đen dài che ánh sáng trong đôi mắt, uể oải nói: “Đang làm từ thiện phía sau vườn hoa.”
“Được, cảm ơn tin tức của anh trai hòa thượng.” Tô Hoàn chủ động lấy điện thoại di động ra: “Tôi chuyển khoản cho anh.”
Hứa Minh Ý hơi trợn mắt.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp được người chủ động muốn trả tiền cho tin tức của anh ta.
“Cô đã kiên trì như vậy.” Hứa Minh Ý sờ sờ di đông của mình, đưa mã quét hai chiều cho Tô Hoàn.
Tô Hoàn quét WeChat của anh ta: “Bao nhiêu tiền?”
“Quy tắc của giang hồ, lần đầu tiên không thu phí, làm một chuyện tốt.”
“Giang hồ ở đâu?”
“Giang hồ ở chỗ tôi.”
Mái tóc xoăn cắt ngang trán che đi đôi mắt anh ta, anh ta cầm thìa kim loại, nhẹ nhàng múc một miếng cà chua xào trứng, trộn vào trong bát cơm trắng.
Bình thản tự nhiên, phong quang tuế nguyệt. Cho dù là xới cơm, cũng có thể có khí chất tuyệt thế của ẩn sĩ.
Tô Hoàn dường như không thở nổi.
Là… Là cảm giác động tâm.
“Cô còn có việc?” Hứa Minh Ý bình tĩnh hỏi.
“Không có… không có.” Tô Hoàn đột nhiên đỏ mặt: “Vậy tôi không quấy rầy anh trai hòa thượng nữa, lần sau lại tìm anh trai hòa thượng giúp tôi đoán mệnh.”
Hứa Minh Ý gật đầu: “Nhớ hẹn trước.”
“Được, vậy tôi đi đây, anh trai hòa thượng hẹn gặp lại.”
“Ừm.”
**
“Meo meo.”
Trong vườn hoa nhỏ không có người sau nhà ăn.
Hoắc Yên cầm theo túi cơm thừa, nhìn đông nhìn tây tìm kiếm khắp nơi.
Cô mở túi ra, đặt ở chỗ cũ — dưới gốc cây ngô đồng cao vút.
Không bao lâu, mùi thức ăn lan tỏa, có ba đầu chó con màu xám từ trong đám cỏ chui ra, vui vẻ chạy tới chỗ Hoắc Yên.
Mấy con chó con khoảng bốn năm tháng tuổi, bộ lông toàn thân màu xám, mặt mũi ngây thơ đáng yêu, chỉ có điều hơi gầy một chút.
Mỗi ngày cô đều mang đồ ăn còn thừa qua nuôi chúng nó.
Cô từng xem thông tin, không được cho chó con ăn xương, nhất là xương gà vì rất dễ đâm thủng dạ gày, cho nên cô thường mang thịt băm, cơm trộn thêm nước canh, vừa thơm vừa ngon.
Chưa được mấy ngày, mấy con chó con gọi thêm đồng đội tới, là mấy con mèo nhỏ rất lanh lợi.
Mỗi khi tới xế chiều là bọn nó sẽ đúng giờ tới vườn hoa, meo meo gào lên chờ Hoắc Yên đến.
“Cậu ở đây à.” Tô Hoàn đi xuyên qua con đường mòn tới: “Tìm cậu bao lâu, hòa thượng nói cậu ở vườn hoa làm từ thiện.”
“Anh ta không bắt cậu trả phí tình báo chứ.”
Tô Hoàn cười hì hì lộ ra đôi mắt sáng ngời: “Tớ chủ động trả, nhưng anh ấy không nhận.”
“Ố, mặt trời mọc ở phía nam.” Hoắc Yên cười nói: “Xem ra người khác nhau thì đối xử khác nhau.”
Tô Hoàn tranh thủ thời gian hỏi một vấn đề: “Cậu tìm tớ có việc gì thế?”
“Là có chuyện cần cậu giúp đỡ.” Hoắc Yên lấy từ trong túi ra sáu trăm tệ: “Tháng trước làm thêm kiếm được, sinh nhật Phó Thời Hàn sắp đến rồi, tớ muốn mua cho anh ấy một món quà, nhưng không biết tặng con trai cái gì, sợ anh ấy không thích.”
Tô Hoàn nhìn những đồng tiên nhăn nhúm trong tay Hoắc Yên.
Số tiền này đều là do Hoắc Yên vất vả làm thêm kiếm được, mỗi ngày một chút tích cóp cố gắng của cô.
Thật khiến người khác đau lòng.
Tô Hoàn khoác vai Hoắc Yên, nói: “Cái này dễ thôi, đi nào, chị gái dẫn em tới khu mua sắm một vòng, nhìn xem có cái gì hay.”
Trên con đường đi bộ ở trung tâm thương mại, hai người đi xem thẳng tới khi màn đêm buông xuống, Tô Hoàn dẫn Hoắc Yên tới không ít cửa hàng bán đồ nam nổi tiếng, giúp Hoắc Yên phân tích —
“Nghe nói Phó Thời Hàn xuất thân tướng môn, con trai trong gia đình như vậy không giống như dạng phú nhị đại ăn chơi trác táng, cậu xem phong cách ăn mặc hàng ngày của Phó Thời Hàn liền biết anh ấy có bao nhiêu khiêm tốn, hàng đắt tiền không cần suy nghĩ, anh ấy sẽ không dùng, mà cậu cũng không mua nổi.”
Hoắc Yên liên tục gật đầu, khiêm tốn học hỏi nhìn Tô Hoàn: “Tớ không để ý quần áo anh ấy mặc là nhãn hiệu gì.”
“Mặc dù quần áo mặc trên người Phó Thời Hàn cũng không quá khắt khe, nhưng anh ấy rất quan tâm tới sự gọn gàng, tuyệt đối không phải kiểu lôi thôi tùy tiện.” Tô Hoàn nghiêm túc nói: “Cho nên cậu không cần quá quan trọng nhãn hiệu gì, cân nhắc đến việc cậu chỉ có sáu trăm tệ, theo ý kiến của tớ, cậu mua tặng anh ấy một dây thắt lưng đi, cái đồ này rất có ích, sáu trăm tệ là mua được loại chất lượng tốt rồi.”
Hoắc Yên cảm thấy có đạo lý, Phó Thời Hàn là chủ tịch hội sinh viên, có những dịp cần phải ăn mặc lịch sự, bắt buộc phải có thắt lưng.
“Chỉ cần được làm tinh tế, chất lượng tốt, nhãn hiệu không quan
trọng.”
Tô Hoàn kéo Hoắc Yên đi vào một cửa hàng bán đồ da, hai người chọn lựa tỉ mỉ hơn bốn mươi phút.
Hoắc Yên chọn trúng cái dây lưng bằng da trâu màu đen, sờ rất cứng cáp, có hoa văn in chìm tinh xảo, mặt dây bằng kim loại lóe lên ánh sáng, tạo cảm giác trầm ổn cứng rắn.
Hỏi thăm giá khoảng 580 tệ, Hoắc Yên không do dự rút ví, Tô Hoàn ngăn cô lại, nói: “Tiền này là công sức cực khổ một tháng của cậu, coi như chỉ có 600 tệ, nhưng một thoáng liền đội nón ra đi, tốt xấu gì cũng phải có chút lưu luyến chứ.”
Cô bạn chỉ vào cái dây lưng giá thấp hơn bên cạnh: “Cái này cũng là da trâu, 400 tệ, nhìn cũng rất tốt, cậu có muốn suy nghĩ lại không?”
Hoắc Yên vừa mới nhìn qua, mặt dây hình bầu dục cô không thích, cảm thấy Phó Thời Hàn nên đeo loại cô cầm trong tay mới thích hợp nhất.
Cô không suy xét đến loại đó.
“Vậy cậu vì chuẩn bị quà sinh nhật của anh ta mà tiêu hết tiền à?”
“Ừm.”
Hoắc Yên đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu là Phó Thời Hàn, có lẽ sẽ chọn món quà thích hợp nhất với cô, chứ không phải tùy tiện chọn một món quà để đối phó cho xong.
Trên thế giới này người đối xử tốt với Hoắc Yên không nhiều, chỉ cần một người cô cũng cực kỳ trân trọng..
Tính tiền, Hoắc Yên mãn nguyện mang hộp quà màu đen ra khỏi cửa hàng, sau đó bất ngờ chạm phải Hoắc Tư Noãn ở đối diện đi ra.
Hai người nhìn nhau một cái, Hoắc Tư Noãn chủ động đi tới trước mặt Hoắc Yên.
Tô Hoàn để ý thấy Hoắc Yên vô thức giấu hộp quà trong tay ra đằng sau, nhưng động tác này ngay lập tức ngừng lại, có lẽ ngay bản thân Hoắc Yên cũng không phát hiện.
Trong đôi mắt Tô Hoàn lộ ra một loại ý vị sâu xa nào đó.
“Yên Yên, mua gì thế?” Hoắc Tư Noãn hỏi.
“Mua quà sinh nhật cho Phó Thời Hàn.” Hoắc Yên nói xong lại bổ sung một câu: “Mọi năm đều tặng, năm nay cũng vậy.”
Dù sao cũng quen biết từ nhỏ.
Nét mặt Hoắc Tư Noãn không có gì khác thường, tò mò liếc hộp quà trong tay Hoắc Yên, lại nhìn qua cửa hàng bán đồ da sau lưng cô: “Em mua ở đây?”
“Vâng, mua một dây thắt lưng.” Hoắc Yên lại hỏi: “Chị đi dạo phố à?”
“Hôm nay không có lớp học, tùy tiện dạo chơi.” Hoắc Tư Noãn nói.
Hai người giống như bạn bè nói chuyện vài câu rồi chào tạm biệt.
Tô Hoàn đi được một đoạn rồi quay đầu nhìn, thấy Hoắc Tư Noãn đứng bất động tại chỗ, giống như đang suy tính chuyện gì.
Cô nàng bèn tùy tiện bịa một lý do, nói với Hoắc Yên mình còn có việc, để Hoắc Yên về trường trước.
Hoắc Yên không nghi ngờ chào tạm biệt Tô Hoàn.
Tô Hoàn bám theo Hoắc Tư Noãn, thấy cô ta bước vào một cửa hàng bán đồ da cao cấp, lề mề khoảng nửa tiếng mới ra ngoài, lúc đi ra còn mang theo một cái hộp nhỏ màu đen.
Đợi sau khi cô ta đi, Tô Hoàn trực tiếp vào cửa hàng bán đồ da cao cấp kia.
Thấy Tô Hoàn tiến vào, nhân viên lập tức ra đón, trên mặt nở nụ cười lễ phép: “Tiểu thư, cô cần tôi giúp gì không?”
“Tôi mua quà cho bạn trai, không biết chọn cái gì tốt.” Tô Hoàn đi loanh quanh trong cửa hàng một vòng, không để ý nói: “Vị tiểu thư vừa mới ra kia, chọn cái gì vậy?”
“Thật là trùng hợp.” Nhân viên lập tức lấy ra một thắt lưng da cá sấu, mỉm cười tiến cử: “Vị tiểu thư kia cũng mua quà sinh nhật cho bạn trai, là mua mẫu thắt lưng mới nhất năm nay của cửa hàng chúng tôi.”
Hoắc Tư Noãn cũng mua thắt lưng?
Tô Hoàn chớp mắt, liếc nhìn thắt lưng kia, chỉ nhìn thiết kế, đúng là rất có cảm xúc.
“Cái này bao nhiêu tiền?”
“Một vạn bảy.” Nhân viên cửa hàng giới thiệu chi tiết: “Đây là da cá sấu, thiết kế vô cùng thích hợp với thanh niên.”
Một vạn bảy cơ.
Hoắc Yên mua quà tặng ngay cả số lẻ cũng không tới.
Hai thắt lưng bất kể là nhãn hiệu, thiết kế hay chất liệu, chiếc của Hoắc Tư Noãn mua đều hơn một bậc, đến lúc đó hai chị em đồng thời mang quà ra, cao thấp liền rõ.
Hoắc Tư Noãn đánh một nước cờ thật hay, xem ra cố ý muốn khiêu chiến với cô em gái.
Vì vậy Tô Hoàn liền đứng trước một lựa chọn khó khăn.
Nếu như báo cho Hoắc Yên, với cái tính không tranh không đoạt của mình, nói không chừng Hoắc Yên sẽ tránh mũi nhọn của chị gái.
Công sức vất vả kiếm tiền mua thắt lưng sẽ thành công cốc.
Hoắc Yên từng nói, sinh nhật hàng năm của Phó Thời Hàn, mẹ của anh Đường Uyển Chi sẽ mời bạn bè chơi thân tới nhà ăn cơm, còn bà sẽ tự mình xuống bếp làm tiệc sinh nhật cho con trai.
Hoắc Yên và Hoắc Tư Noãn đều được mời.
Nếu Tô Hoàn không nói cho Hoắc Yên, đến lúc đó hai chị em đều đưa ra cùng loại quà tặng nhưng giá trị lại chênh lệch.
Xét cho cùng thế nào mới tốt đây.
Lời của tác giả:
Nhắc nhở hữu nghị, điềm văn, sảng văn, sẽ không uất ức, sẽ không ngược.
Nữ chính bắt đầu trưởng thành.